Ả Mèo Mướp hoang mất tích đâu mấy tháng nay, đột nhiên lại xuất hiện ở nhà Mụ.
Suốt mấy ngày, ả cứ lảng vảng lảng vảng. Mụ cũng mặc kệ.
Nhưng chiều hôm qua, lúc Mụ vào buồng để lấy quần áo, đột nhiên ả Mướp phóng thẳng từ trong đó ra khiến Mụ giật cả mình. Mụ nghĩ là ả vào đó để bắt chuột. Nhưng cho dù ả có lập công lớn đến đâu chăng nữa thì Mụ cũng không thích giống Mèo lắm đâu. Bởi đối với Mụ, chúng có hai cái tội:
Tội thứ nhất là tự ý vào nhà, cào rách salon của Mụ.
Tội thứ hai là phóng từ trên nóc tủ xuống, trúng ngay một công trình non bộ công phu của Mụ làm nó rơi xuống đất hư hỏng.
Từ đó, Mụ tẩy chay loài mèo, không thèm nuôi, cũng không thèm chứa nữa.
* * *
Đột nhiên, Mụ thấy sờ sợ. Bao lâu nay, ban đêm khi ngủ, Mụ vẫn thường mở toang hết cửa sổ phòng ngủ và phòng làm việc cho mát. Nhưng đó cũng chính là sơ hở để ả Mèo Mướp có thể đột nhập. Lỡ đâu đêm ả lại vào, làm vỡ thứ gì đó nữa thì sao? Thế là tối qua, Mụ đóng kín hết các cửa sổ.
Nhưng đêm qua, Mụ đã không ngon giấc. Vì chả hiểu sao mà cả đêm ả Mèo Mướp cứ kêu gào và nhảy lên cào vào các cánh cửa sổ đã đóng kín. Cũng may mà mưa suốt đêm. Tiếng mưa gõ lên mái tôn nhà đã át bớt tiếng mèo gào. Mụ thao thức đến 12 giờ đêm rồi cũng lăn ra ngủ. Giấc ngủ không ngon lắm vì cứ văng vẳng tiếng ả mèo rên rỉ.
Sáng nay, Mụ đi dạy nên cũng không mở cửa sổ làm gì. Trưa đi dạy về, lại thấy ả Mèo Mướp loanh quanh đó. Ả cần gì nhỉ? Mụ ăn qua loa chén cơm rồi nghỉ trưa một tí. Để tránh ả Mèo, Mụ cũng không thèm mở cửa sổ luôn. Chiều lại đi công việc.
Và bây giờ thì Mụ đang ngồi gõ những dòng này đây.
* * *
Lúc nãy, xem phim trên VTV3 xong, Mụ lấy kính để chấm bài. Quái nhỉ, cái kính bỏ đâu mất rồi? Trên giường cũng không có, trong giỏ may cũng không có, vậy nó ở đâu? Mụ đi tìm một hồi rồi vào buồng, thử xem có quên trong đó không. Không có! Mụ đi ra. Chợt một âm thanh nho nhỏ mơ hồ khiến Mụ phải dỏng tai: "eo...eo...". Trời ơi! Cái gì vậy? Mụ quay trở vào tìm kiếm. Chao ôi!
Vật Mụ nhìn thấy là hai bé mèo mướp bé tí xíu này đây. Chúng ở ngay trong ...tủ đựng quần áo của Mụ. Do là cái tủ ấy bằng kính. Khi mở cánh cửa kính để lấy quần áo mặc, Mụ lười đã không đóng kín cửa kính nên ả Mèo Mướp mẹ đã chọn ngay cái chỗ ấm áp ấy để đẻ ra hai bé mèo này chăng? Không, vô lý. Vì hai bé mèo con đã mở mắt, đã cứng cáp rồi mà. Vậy có khả năng là ả Mướp mẹ đã đẻ ở đâu đó. Rồi do trời mưa gió mà chuyển con mình đến chỗ này? Nó chuyển con nó đến đây bao giờ nhỉ? Sao Mụ không phát hiện ra?
Ừ, Mụ không phát hiện ra cũng đúng thôi. Một mình mà ở tới 5 căn phòng. Phòng khách và buồng riêng của Mụ là nơi Mụ ít vào nhất. Mụ chỉ sử dụng 3 căn phòng còn lại. Quần áo thì cũng cả mớ, để ở 3 cái tủ khác nhau nên đâu phải lúc nào cũng vào đúng cái tủ đó để lấy đồ mặc đâu. Cho nên, Mụ không phát hiện ra hai bé mèo xinh xinh kia là phải.
* * *
Mụ vội mang hai bé mèo ra ngoài. Trước khi trả chúng về cho mẹ chúng, Mụ hãy chụp cho hai bé cái hình làm kỉ niệm đã nào. Gớm, đúng là mẹ nào con nấy. Mẹ mướp nên con cũng mướp luôn, sao mà xấu thế. Mụ không giữ lại nuôi là vì mỗi lần Mụ đi công tác hoặc vào Sài Gòn thì ai sẽ là người chăm chúng. Thôi thì không gì tốt bằng con ở với mẹ. Mụ mang chúng ra để ngoài cửa sổ. Tiếng kêu của chúng sẽ nhanh chóng dẫn ả Mướp mẹ tới mang con đi thôi. Thế mà nãy giờ Mụ cũng cứ đi ra đi vào mãi đấy, để xem thử ả Mướp mẹ đã đến chưa. Ừ, ả mang được một bé đi rồi. Còn một bé nữa vẫn đang "eo...eo..." ngoài kia. Tội nghiệp thế!
* * *
Ngẫm lại, Mụ thấy mình cũng thiếu nhạy cảm quá? Cả đêm qua, ả Mướp mẹ cứ kêu gào, cào vào cửa sổ như vậy mà sao Mụ lại không nghĩ ra nhỉ? Ác thay cả đêm lại mưa to nên không thể nghe được tiếng hai bé mèo con kêu trong tủ. Mẹ con chúng phải xa nhau cả đêm, rồi cả ngày hôm nay nữa. Chắc hai bé mèo đói lắm rồi.
* * *
Tự nhiên thấy nhớ Din Lu...