Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2021


MÚA: "ĐẤT NƯỚC LỜI RU"

Kỉ niệm cùng Trung đoàn 887. 


 

KHI TÌNH YÊU ĐI QUA

 


KHI TÌNH YÊU ĐI QUA



Ta ngồi thả mộng ngày xa

Lời yêu đó, thoáng như là mây bay

Túi yêu buộc lại những ngày

Nút yêu đóng chặt, thắt dây an toàn...



Thế rồi để bụi thời gian

Thế rồi gạch xóa để còn phôi pha

Thế rồi đôi lúc xót xa

Thế rồi lại muốn như là của nhau



Thế rồi khóe mắt ướt nhàu

Thế rồi nhìn lại... mái đầu hoa râm

Thế rồi tình đó...lặng câm

Nếu còn gặp lại, hãy cầm tay nhau!

16 - 6 - 2019.

 

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2020

BẾN CŨ PHÀ ĐEN

 BẾN CŨ

Cầu về bến cũ Phà Đen
Dư âm tiếng sóng những đêm gọi đò
Bao năm giấc ngủ còn mơ
Ngày tỉnh giấc, lại muốn chờ chiêm bao
Quê xưa vẫn sóng dạt dào
Sông Hồng vẫn chảy tình vào trong tim!
                                        Hà Nội 20 - 8 - 2019






 

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2020

NGHIÊNG -2



Nghiêng anh - chiếc lá thu vàng
Nghiêng ta - một chút muộn màng ngày xanh
Anh đừng cứ mãi là anh
Ta đừng cứ để mộng thành chiêm bao...




Bình minh trên đảo Lý Sơn, Quảng Ngãi


Khi một ngày mới bắt đầu trên biển Đà Nẵng.


Bình minh biển Đà Nẵng.

Thứ Ba, 16 tháng 1, 2018

VỠ ĐI NHỮNG ĐAM MÊ


     Thoáng chốc nhìn lại, đã 17 năm làm người đàn bà đơn thân, vật lộn với những khó khăn, nợ nần, túng thiếu, lo toan, trách nhiệm, bổn phận... Nhưng tất cả những cái đó đều không đáng sợ bằng những tổn thương mỗi lúc một dày thêm, phá hoại sự trong sáng của tâm hồn. 
      Trên những bước đường đời, người tốt không hiếm nhưng kẻ xấu cũng nhiều. Đáng sợ nhất là sự tị nạnh, hiềm khích đến từ chính những người thuộc giới mình; sự bội bạc, lừa lọc đến từ giới bên kia. Để đến một lúc nào đó, niềm tin vốn như một tòa tháp, cứ lung lay dần rồi từ từ đổ sụp.

* * *

      Vẫn biết mất niềm tin là mất tất cả. Nhưng tin vào những cái mơ hồ lại càng hủy hoại tâm trí hơn. Sự mệt mỏi hàng ngày giống như một con thuyền tròng trành trên sóng nước, lúc thoáng thấy một ốc đảo, cứ tưởng đâu là bờ - để rồi thất vọng tràn trề khi thực sự nhìn thấy những vời vợi xa. 
     Thiếu tình yêu, thì tìm đến nó. Nhưng đúng như cổ nhân vẫn dạy: Không gì khiến người ta hạnh phúc như tình yêu; và cũng không gì khiến người ta đau khổ bằng tình yêu. Bóng mây hiện đó rồi ẩn đó, mơ hồ như thoảng bên tai một nốt nhạc.

* * *

      Nhiều năm trước, một người đàn ông đã nói với mình: Nếu yêu mà không tin sẽ thấy rất khổ! Đúng! Nhưng nếu tin thì sẽ phải tin vào điều gì? 
       Những tình yêu không trọn vẹn vốn có vẻ đẹp riêng của nó. Vẻ đẹp có từ những nỗi đau mà nó mang lại. Nỗi đau bao giờ cũng khiến người phụ nữ đằm thắm hơn và từng trải hơn. Nhưng theo đó, căn bệnh mặc cảm cũng sẽ cứ lớn dần lên, cho đến một lúc nào đó, sẽ thành sự khước từ cả những hạnh phúc mà lẽ ra mình có thể có được.

* * *

      Đến bây giờ, cũng đã tự ép mình phải tin vào một số điều tốt đẹp, nhưng niềm tin ấy cứ như phải gượng mà tin. Ví như khi nghe Bờm nhắc đi nhắc lại rằng mình là người mà cậu ấy nhớ đến nhiều nhất thì cũng chỉ thoáng cười buồn. Để làm gì? Vả lại, người mà mình mong muốn được nghe câu đó đâu phải là Bờm. 

* * *

      Có thể trong mắt người đó, mình càng ngày càng có nhiều khiếm khuyết. Mình đã mất đi sự hấp dẫn và bí ẩn ban đầu. Những thói thường mà hầu như người đàn bà nào cũng có đã làm lu mờ vẻ long lanh lúc mới quen biết nhau.
      Nhưng thôi, cách tốt nhất để sửa chữa mình, chính là sự im lặng.
      Im lặng cũng gần giống như dấu chấm hết. 
     Lòng day dứt lắm, vì âm vang của tình yêu vẫn rất mãnh liệt. Nhưng con suối nào rồi cũng phải rời xa đầu nguồn.
  Và càng đi xa, càng nhòa tan vào trong quên lãng. 


Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2017

BÂY GIỜ TA NHƯ...



    


                              Bây giờ ta như con sóng
                              Lênh đênh xô dạt bến bờ.
                              Bây giờ ta như cơn gió
                              Cuốn tìm kí ức ngày xưa.
                  
                              Hồn về với những đêm mưa
                              Bóng ai chân trời xa khuất.
                              Hình như có gì đang mất
                              Hình như có gì đang quên.

                              Ta về cùng với bóng đêm
                              Bước chân yếu mền nông nổi.
                              Xa xăm mơ hồ gió thổi
                              Cuốn đi chiếc lá cuối trời.

Lối ngõ quê xưa


Hoa đồng gió nội.

Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

TRỐN



       Khi tâm trạng không được tốt, rất nêm tìm một việc gì đó để qua nhanh những ý nghĩ tiêu cực. Và cả tối qua, mình đã làm thế.
        Đầu tiên, mình làm tranh. Vẫn là đề tài cũ thôi. Một phong cảnh thiên nhiên, có thác nước, có rừng cây, có những ngôi nhà bao quanh một xóm làng bình yên... Nhưng làm một hồi, chợt nhớ ra cả hai cái máy ảnh đều đã phải đang nhờ thiết lập cài đặt lại. Tranh của mình chỉ tồn tại qua các tấm ảnh chụp lại. Thế mà bây giờ, máy ảnh chưa có, thì cũng không còn động lực nữa. Thì dừng lại vậy, tối mai sẽ làm.
       Thì tìm việc khác. May váy mới ư? Vẫn chưa có động lực. Thì ngủ! Một giấc ngủ mệt mỏi, đầy những mộng mị hão huyền. Giấc mộng thật lạ! Sao lại thấy mình đang ở ngôi nhà ấy, trong không gian ấy - một không gian không thuộc về mình - và gặp người ấy!
       Thức dậy lúc hơn hai giờ sáng, không biết làm gì cả, lại mở máy lên! Viết một cái gì đó cũng là cách để thấy thời gian nhanh qua hơn. Chờ ngày mới đến, mình sẽ đi làm một việc - làm đẹp! Làm lại tóc chẳng hạn. Gần Tết rồi, làm cho đẹp hơn cũng là một điều tốt mà!

* * *

      Vẫn luôn tự nhủ và cũng tự thấy: Mình vốn mạnh mẽ! Những việc gì thuộc về công việc của cá nhân ít khi mình quyết định sai lầm. Những cái thuộc về tình cảm có thể có chút vướng mắc, nhưng rồi cũng sẽ qua. Mình vẫn thường tự an ủi: Không gì không thể chịu đựng được, không gì không vượt qua được cơ mà.
      Cũng có đôi khi tự trách mình làm khổ chính mình. Sao không làm như cách mà mình vẫn hay nghĩ: "Không nghe, không biết, không thấy!"? Nhưng thực sự thì đâu có dễ dàng để ra vẻ phớt lờ mọi cái đi như vậy.
       Biển cả trong lòng một con người là vô tận. Trên đó, mình chỉ như như một con thuyền mỏng manh, có thể bị đánh đắm bất cứ lúc nào. Những tổn thương đã qua chẳng phải là những bài học quý giá lắm đó sao?
      Đừng để cho mình bế tắc trong suy nghĩ - đó là điều quan trọng nhất cần phải làm lúc này. Một tình cảm chỉ có thể vẫn còn tồn tại và tiếp diễn khi cả hai bên vẫn còn thấy cần thiết phải có nhau, chứ không phải chỉ là ý muốn và lòng khao khát của một bên nào. Theo quy luật thì thời gian sẽ là kiểm chứng chắc chắn nhất. Mình hãy cứ chờ đợi. Cái gì không thể đến thì hãy cứ chấp nhận sự mất mát, thế thôi! 

          Tấm ảnh này chụp cùng T ở Bảo tàng Sơn Mỹ. Nhưng cũng như bao lần, khi chụp hình thì có thể chụp chung với người nọ người kia. Nhưng khi đăng lên thì chỉ cắt để còn một mình mình. Vì những người ấy không có lý do gì để tồn tại trong cuộc sống và những suy nghĩ của mình. Thì đã nói mình luôn luôn là kẻ độc hành mà! 


      

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

TỰA NHƯ HẠT MƯA CUỐN TRÔI





                              Chàng nghiêng xuống, nụ hôn bồng bềnh cỏ
                              Ngẩn ngơ mây và ngây ngất gió chiều
                              Thả hồn mình cho một thoáng phiêu diêu
                              Quên năm tháng, quên bao điều u uẩn.

                              Nàng lặng lẽ, hướng mắt nhìn vơ vẩn
                              Mây trôi xa và gió vẫn ngân nga
                              Trong mắt nàng không có nỗi thiết tha
                              Tình hay mộng cũng chỉ là ảo ảnh

                              Không quanh co, không cần dàn dựng cảnh
                              Nàng lạnh lùng: "Xin anh hãy đi đi!"
                              Những trông chờ, níu kéo chẳng ích chi
                              Môi nóng bỏng, nhưng lòng không thấy bỏng!

                              Tiếc chi đâu ả đàn bà "hư hỏng"
                              Lạnh như băng, cả những lúc dỗi hờn
                              Chẳng bao giờ muốn suy tính thiệt hơn
                              Quay lưng bước chưa một lần ngoảnh lại!
                                                                 31 - 8 - 2016





                             
                              

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

LẠI CÓ NGƯỜI ĐÒI "VĨNH BIỆT" TÔI!


     


          Thế là cậu ta đòi "vĩnh biệt" tôi chỉ vì cái tội muốn gặp tôi mà không được. Tôi không gặp cậu ta đã khoảng hơn năm gì đó rồi thì phải. Thực ra tôi đã chán cái trò trẻ con này lắm rồi. Vĩnh biệt thì vĩnh biệt, có gì đâu quan trọng. Trên đời này, thiếu gì người tôi đã không bao giờ còn gặp lại nữa. 
     Thực sự thì cảm xúc của con người rất phức tạp. Suy nghĩ của ba bốn năm trước không thể là suy nghĩ của hiện tại ngày hôm nay. Cậu ta đã không thể hiểu vì sao ba bốn năm trước tôi thân mật vậy mà bây giờ  thì lạnh lùng vậy. Tôi vẫn thường quan niệm, quy luật của tình cảm nhiều khi lại chính là sự lãng quên. Nếu hiểu được điều đó thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn biết bao.
     Cậu ta nhắn hai chữ "Vĩnh biệt" đó chắc lần này đã là lần thứ tư, thứ năm rồi. Nhắn đến nỗi tôi thấy nhàm luôn. Khi tôi hỏi lại : "B muốn gì ở tôi?", cậu ta không có đường trả lời. Đôi lúc, tôi mệt mỏi quá! Tâm trạng tôi thật khó tả. Có ai ở trong hoàn cảnh tôi, mới thấy hết cái khó khăn của nó.
    " Rồi cô ( chị, em...) định như thế nào?". Tôi đã nghe câu hỏi này từ nhiều đối tượng khác nhau chắc cũng đã mấy chục lần và lần nào tôi cũng chỉ trả lời một câu như nhau: "Hiện giờ thì cứ vậy đã!". Tôi không trốn tránh câu hỏi này và thậm chí còn thầm cảm ơn những ai đã có lòng quan tâm mà hỏi tôi câu đó. 
     Nhưng đã có ai thật sự hiểu tôi chưa?
     Có lần, Hiệp - bạn tôi - điện thoại rủ tôi tới cái quán mà cậu ta đang nhậu. Tôi hỏi trong quán lúc đó có ai, nghe cậu ta kể ra toàn là đàn ông, tôi đã từ chối. Tôi đến đó làm gì khi toàn "ông" là "ông". "Rượu vào lời ra", bao nhiêu là vụ rắc rối đã từng là bài học trước đó, tôi chưa khiếp hay sao. Thế là cậu ta lên lớp cho tôi một tràng, đại ý như tôi kiêu, làm cao, rồi sẽ đến một ngày : "Hết duyên đi sớm về trưa một mình". Tôi thực sự tức giận nhưng cố nhịn. Hôm khác gặp lại trực tiếp, tôi mới nói cho cậu ta thấy cậu ta đã quá lời và sai ở chỗ nào.
    Người ta sinh ra cái miệng, không phải cứ để muốn nói gì thì nói. Tôi thừa hiểu thế nào là "còn duyên" và "hết duyên". Nhưng không thể vì sợ "hết duyên" mà tranh thủ "hưởng thụ". Tôi còn hai thằng con đang cần phải lo lắng nhiều việc. Liệu có ai nuôi con tôi tốt bằng chính tôi? Có người bảo tôi: "Kiếm ông nào về để ông ấy lo bớt". Tôi thực sự ngạc nhiên với tư tưởng đó. Tại sao lại có cái kiểu cứ trông mong vào việc nhờ vả  người khác trong khi con là của mình như thế nhỉ? Vả lại, cha nó kia mà còn chưa lo cho nó, huống chi là người dưng. Tôi không phủ nhận là "người dưng" cũng có rất nhiều người tốt. Nhưng phải nhờ vả vào người khác đã là con đường cùng, trong khi tôi vẫn còn mạnh chân khỏe tay, chẳng đau ốm gì. Nếu có phải ngửa tay xin ai thì người duy nhất tôi có thể nhận, đó là Ba Mẹ tôi. Hồi chúng nó còn học Đại học, tôi đã nói với Ba Mẹ : "Nếu con có bề gì, Ba Mẹ bán hết mấy lô đất của con đi để lo cho Din Lu học xong Đại Học". Tôi nói thế là nói đùa vì tôi không bao giờ lại nghĩ tôi sẽ có "bề gì" khi đang còn khỏe mạnh thế này. Nhưng dù sao tôi cũng đã lo xa để lỡ đâu tôi có "bề gì" thật thì các con tôi sẽ không đến nỗi đứt gánh giữa đường việc học hành.
     Thế đấy! Đừng có nói là "bụng đàn bà, dạ con nít". Nếu có ai là "con nít" thì người đó phải chính là người tối nay đòi "Vĩnh biệt" tôi kia. Vì tôi từ chối không gặp mà đòi vĩnh  biệt ư? Cậu ta không nghĩ rằng cậu ta càng nói vậy càng nhẹ gánh cho tôi sao? Gặp và nói chuyện với một người không hề hiểu mình, còn chán hơn là ngồi một mình trong một căn phòng vắng. Cậu ta đâu có biết rằng trong mỗi bước đi của tôi, cậu ta chỉ là một cái bóng, thỉnh thoảng hiện về nếu có tác động nào gần gũi về hình ảnh đó. Còn không thì thôi. Khi nghĩ về một người quen biết quanh mình, điều sáng suốt hơn cả là hiểu được đối với họ, điều gì là quan trọng nhất. Nếu không biết thì đừng nói ẩu. 
     Trong máy tôi, còn nguyên tin nhắn cho cậu ta như sau : "Tùy B nghĩ. Tôi còn phải lo làm để gây dựng cho hai con trai tôi. Tôi không rảnh và không đủ sức để nghĩ đến chuyện khác đâu". 
     Sau khi nhấn nút "Gửi", tôi chuẩn bị lên giường và đã sẵn sàng để chìm vào một giấc ngủ nhẹ nhàng! 



Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

ANH KHÔNG LÀ MỘT NỬA ĐỂ THƯƠNG YÊU


                


                   Anh ! Hãy đừng vội đánh thức tiếng ve
                    Ta vẫn muốn để mùa hè say ngủ.
                    Gợi làm chi để mất công luyến nhớ,
                    Phải xôn xao những kỉ niệm mùa xưa...

                    Anh ! Hãy đừng ! Trời vần vũ cơn mưa

                    Ta không thể vẫn cho anh ở lại
                    Bên song buồn ta vẫn đơn côi mãi
                    Vẫn riêng ta và ta chỉ là ta !

                    Anh ! Hãy đừng nói mai mốt đi xa...

                    Ta không nhớ ! Anh đừng mong ta nhớ .
                    Con tim ta không có nơi để ngỏ
                    Cho mênh mông những ảo ảnh u hoài.

                    Anh ! Hãy đừng nhắc đến những ngày mai

                    Ta đâu mượn bờ vai anh để tựa.
                    Trên đường đời, bước ta không lần lữa
                    Anh không là một nửa để thương yêu ! 







      

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2016

HOA KHÔ - 1





                                 Chẳng thể mãi ngày xuân thắm
                                  Ta như chiếc lá đã vàng
                                  Bơ phơ giữa chiều chập choạng
                                  Tiếc thầm một mảnh trăng tan

                                  Trơ trơ một đời giông tố

                                  Khô khô ngày tháng thay mùa
                                  Chao chao cánh buồm duyên nợ
                                  Xơ xơ sợi tóc dần thưa

                                  Hoa khô bốn mùa héo úa

                                  Lại tuôn nhựa sống lặng thầm
                                  Ai qua đường trần bụi bặm
                                  Mới hay tình cũ lặng câm   





Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2016

HOA KHÔ - 3




                                       Lặng lẽ hương đồng cỏ nội
                                       Vi vu đám cỏ gieo mùa
                                       Chang chang những ngày nắng dội
                                       Đìu hiu cánh nhạn nhặt thưa

                                       Phai phai bóng vàng mơ đắm
                                       Bay bay ngọn gió vô tình
                                       Hiu hiu ráng chiều không thắm
                                       Mong mong lời vẫn lặng thinh

                                       Hoa khô bao ngày tàn tạ
                                       Bỗng tươi hạt nụ ươm mầm
                                       Mênh mang giữa mùa nắng hạ
                                       Biết đâu tình ấy lặng câm
                                                                  5 - 8 - 2016


                   
      

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2016

HOA KHÔ - 2



                                        Về đi! Góc phòng bụi bặm
                                        Rong rêu đám sỏi sau tường
                                        Lệ ứa qua môi mằn mặn
                                        Mi gầy xơ xác pha sương

                                        Khô khô năm tàn ngày tận
                                        Phai phai đám cỏ thay mùa
                                        Quên quên tháng ngày lận đận
                                        Đờ đờ ánh mắt già nua

                                        Hoa khô nép mình thầm lặng
                                        Bỗng ngân vài nhịp đợi chờ
                                        Ai qua từng giờ cô quạnh
                                        Mới hay mình vẫn thường mơ...
                                                                            4 - 8 - 2016




                                        
                                        

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

SAY







                                Là đà trời ngả đất nghiêng
                         Màn đêm rạch một nét xuyên qua hồn.
                                Ngoài khung cửa, gió bồn chồn
                         Câu thơ lảng vảng chập chờn qua tai.
                                Căn phòng tưởng một, hóa...hai
                         Say đâu...chỉ có một vài ly thôi!
                                Uống cho bề bộn cuộc đời,
                         Cho câu hờ hững, cho lời nhớ thương,
                                Uống cho quên hết đêm trường,
                         Cho quên lối rẽ, con đường chia hai.
                                Uống cho nhòa nhạt bóng ai
                         Hôm nay đã hết, ngày mai chẳng còn.
                                Trăng treo một mảnh chon von
                         Bầu trời, mặt đất chắc còn...như xưa?
                                Chai còn, rượu hết hay chưa
                         Dốc li rượu cuối, cũng vừa trên môi,
                                Đắng cay dở khóc dở cười
                         Buồn vui cũng một cuộc đời để say!





Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016

KHOẢNH KHẮC

      Cuối cùng thì sự kiên nhẫn của gã đã chiến thắng.
     Nói cho đúng hơn là nàng đã không ghét hay thờ ơ với gã cho đến tận cùng. Mặc dù đối với gã, nàng cũng chưa bao giờ chịu nhịn những lời thẳng thắn đến phũ phàng.

* * *

     Ừ, nàng nhớ lại, gã cũng không là ngoại lệ. Nàng trút vào người khác những lời đắng lòng như thế nào thì nàng cũng trút vào gã y như thế. Theo tâm lý thông thường, tất cả đều lặng lẽ rời xa nàng. Nhưng rồi một sự lạ lùng đến nỗi chính nàng cũng cảm thấy khó tin, đó là rồi tất cả cũng sẽ quay lại tìm nàng, dù sớm, dù muộn. 

* * *

     Gã có thói quen và nhu cầu chia sẻ, kể cả chia sẻ những ý nghĩ về nàng. Qua lời của gã mà nàng hiểu những điểm yếu của mình, đó là nàng rất dễ tha thứ, cho dù bản tính của nàng là lạnh lùng. Nàng dễ tha thứ nhưng không dễ bỏ qua. Kí ức của nàng về người đàn ông như một trang giấy mà anh ta không được phép bôi đen. Nếu anh ta lỡ gạch lên đó vài nét loằng ngoằng của những lời thiếu tình nghĩa, của những hành động hơi thực dụng thì cũng đồng nghĩa với việc anh ta đã góp phần thêm một ít nước đá trong trái tim nàng.

* * *

     Câu chuyện khiến nàng hiểu rằng suy nghĩ của gã về nàng so với ba năm trước đây có sự thay đổi đôi chút. Thời gian dài bặt tin đã giúp gã hiểu ra nhiều giá trị. Và việc gã tìm mọi cách gặp lại nàng bằng được đã là chứng thực cho những giá trị đó. Gã dịu dàng hơn và cũng mạnh dạn hơn. Dường như sự không thay đổi về vẻ ngoài của nàng đã khiến gã có được sự tự tin đó. Nhưng nếu coi đó như một cuộc thi thì phần thắng vẫn luôn luôn thuộc về nàng. Vì nàng biết rất rõ cái người ta muốn ở nàng và cái người ta không thích nàng chạm tới. 

* * *

     Như cái tên của mình, nàng giống như một nguồn nước, nếu đào hố mà chặn nó lại, nó sẽ cạn khô; nhưng nếu khơi nguồn cho nó được tự do, nó sẽ đi mất. Cho nên tốt hơn hết, nó đi đến đâu thì mình cứ theo nó đến đó. Nếu thấy mệt mỏi hay chán nản thì cứ tự động dừng lại và từ tạ trong nhẹ nhàng.

* * *

     Nàng biết cuộc đời này ngắn ngủi lắm. Vì vậy, cho dù không muốn gắn bó thì cũng nên lưu lại một vài khoảnh khắc đẹp.

     





Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016

CHỈ MỚI LẤY RA CÁI BA LÔ...





      Mới lấy ra thôi, chứ đã đi đâu. Lốc ảnh này đã chụp hơn một tháng trước, trong một chuyến lang thang mà càng về cuối ngày, độ hào hứng của nó càng giảm dần. Mình không thấy mệt mỏi, nhưng đã cảm giác trước sự phôi pha...
--------------------------------------------



     Gã là bạn đường, và cũng là người chụp ảnh cho mình. Có khi là mình tự chụp, vì máy có chế độ chụp tự động mà. Nhưng, càng ngày mình càng thấy không thể làm bạn được với gã nữa.
------------------------------------------



     Tâm hồn gã đơn giản, suy nghĩ của gã cũng đơn giản, kiến thức cuộc sống và giao tiếp của gã... tất cả đều đơn giản. Làm bạn với một người mà hầu như mình không chia sẻ được cái gì, hoặc là chỉ có một người nói, một người im lặng ngồi nghe rồi gật gù, rồi đồng tình, không phản bác, không tranh luận, không chỉ bảo..., mình thấy thà mình cứ đơn độc như 16 năm đã qua còn hơn.
-----------------------------------------



     Mình đã quen với những chuyến đi dọc ngang Bắc Nam mà chỉ có một mình. Cứ một cái ba lô - cái này hỏng thì thay cái khác - bước chân mình chưa bao giờ thấy mệt mỏi hay chán nản.
-----------------------------------------



     Lấy cái ba lô để được vui sướng với cảm giác chuẩn bị lên đường. Nhưng dù mình có đặt chân đến nơi nào đi chăng nữac thì trừ những người thân yêu nhất của mình, không ai gặp được Thủy đâu!




Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2016

TỪ LÚC ĐƯA EM VỀ...




                                         
                                         Là biết trùng xa như ngàn khơi
                                         Nhòa tan lời sóng chẳng trông vời
                                         Dấu chân in cát không còn mãi

                                         Lòng cũng tàn rơi trong phai phôi...
                                                                         17 - 4 - 2016


------------------------------------------------------------------------------------------


     Nếu buộc phải rời xa những kỉ niệm ngày xưa từng vun đắp cuộc sống của tôi trong những tháng năm đầy đau khổ, thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, những khoảnh khắc thật yên tĩnh của tâm hồn, khi tôi không phải lo nghĩ và suy đoán, tưởng tượng vẩn vơ về những cơn ác mộng. 

    Nếu buộc tôi phải quên đi quá khứ, như rũ bỏ một đau buồn, thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi những đau buồn ấy, để tôi không có gì phải nuối tiếc.

     Nếu buộc tôi phải đồng hành suốt chặng đường đời còn lại với sự lẻ loi thì hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, cảm giác hạnh phúc khi trong tay tôi là một bàn tay khác, ấm nóng và mạnh mẽ.

     Nếu buộc tôi phải luôn nở nụ cười tươi để giấu thật kĩ những lúc tôi âu sầu thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, sự đau nhói trong tim khi bắt gặp nụ cười của người ấy đang đọc tin nhắn của người khác. 

     Nếu buộc tôi phải nói lời chia tay thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, hơi thở hắt ra nhẹ nhõm nén sâu từ trong lồng ngực khi nghe người ấy nói: Ta hãy tiếp tục bên nhau.

      Nếu buộc tôi phải giải thích một điều gì đó về tình cảm thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, sự kiêu kì và ngạo nghễ của một kẻ luôn mong mình chiến thắng. 

     Nếu buộc tôi phải trở thành người cao thượng và chỉ luôn biết hi sinh thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, cái tầm thường của một con người bình thường, biết ghen tuông và luôn đố kị.

     Nếu buộc tôi phải cho đi tất cả những gì tôi có thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, sự đòi hỏi và ước muốn được tận hưởng.

     Nếu buộc tôi phải thay đổi chính mình thì xin hãy để cho tôi: Vẫn Cứ Mãi Là Tôi.





Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015

TÌNH - 1


  

                         Tàn phai những dại khờ đam mê cũ
                         Cuồng dại hôn, lí trí chợt lu mờ
                         Ta vùng vẫy trong vòng vây đòi nợ
                         Nửa đời mơ, vẫn chưa trọn giấc mơ

                         Cuộc ân ái - hợp đồng không chữ kí
                         Tình sẽ xa khi người vẫn bên ta
                         Thôi thiết kế những đêm đầy ma mị
                         Vỡ tan hoang những mơ đắm ảo nhòa

                         Rồi mai sẽ bên bờ xa tuyệt vọng

                         Tình là mơ nhưng không trọn cơn mơ
                         Tháng năm qua và sẽ chẳng bao giờ
                         Còn nhớ nữa những phút giờ mê muội





Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

TÌNH MỘNG




                                              Trên sàn diễn tình luôn là giấc mộng
                                              Lung linh say những vũ điệu hoan nồng
                                              Khi trút hết dư âm còn lắng đọng
                                              Mới nghe mình tay vẫn nắm hư không...
                                                                                             29 - 10 - 2015



---------------------------------------------------------------------


      Hơn nửa tháng rồi mới quay lại chốn này. Tuy chỉ là một ngôi nhà ảo, thế nhưng vẫn thấy lòng mình bâng khuâng như vừa mất một cái gì, cũng lại như vừa tìm lại được một cái gì. Trước đây, khi mới tham gia ngôi nhà Blog, sự đông vui, náo nhiệt và cũng không ít thị phi của nó đã khiến mình nhiều khi chán nản, nhưng cũng nhiều khi thân thiết, gắn bó. Lúc đó, lòng đã tự nhủ lòng: cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không bao giờ rời xa ngôi nhà vừa rất riêng nhưng cũng lại rất chung này. 
      Chính tại nơi đây, lần đầu tiên mình được kết bạn, làm quen với bạn bè trên khắp đất nước, thậm chí, cả bên kia những bờ đại dương. Tình cảm với các anh chị em, bạn bè xa gần, tuy ảo mà thực, rồi cũng có thực mà ảo. Mọi cung bậc của tình cảm, mọi nỗi niềm của cuộc sống đều có thể tìm thấy và được chiêm nghiệm ngay tại chính nơi này. 
      Thế mà chính mình lại rời xa nó, khi có những trang mạng khác hấp dẫn hơn, tiện lợi hơn và cũng sôi động, ồn ào hơn. Đôi khi ngồi suy và ngẫm, thấy rằng điều đó cũng như quy luật của tình cảm, có gắn bó sẽ có chia xa; có nồng nàn sẽ có lạnh nhạt. Biết làm sao...
      Trong đời, không hiếm gì người mình đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ quên họ. Nhưng rồi thực tế, mình đã không thể trước sau như một với ai, cũng như họ, đã không thể trọn vẹn tình cảm với mình. Không hờn, không oán, không trách, không xin, cũng không tha. Và khi thật sự ngồi lại mà chất vấn lòng mình, cũng thấy mình hết tình, hết nghĩa, hết nhớ, hết thương, hết mong và cũng không còn đợi.
      Thoáng hy vọng, có ai đó sẽ lay động và gìn giữ được con tim mình - cũng như mình- sẽ lay động và gìn giữ được trái tim họ, dẫu không vững bền thì cũng đừng mai một nhanh quá theo thời gian.
      Đừng như những khúc tình ca trong những vai mình đã từng diễn. Bởi tình ca trên sân khấu lung linh lắm, nhưng là chỉ khi vẫn còn ánh đèn. Khi tắt hết âm thanh, ánh sáng đi, thì chỉ còn là bóng tối cùng những hư không...