Không yêu như kẻ dại khờ được yêu
Không bâng quơ ngắm mây chiều
Không xa xót gió liêu xiêu cỏ mềm
Không còn thức giấc nửa đêm
Không nghe mưa đổ bên thềm quạnh hiu
Không về chốn cũ buồn thiu
Không mong mỏi những dập dìu bướm hoa
Ta còn ngồi lại mình ta
Trầm ngâm trước những nhạt nhòa thời gian
Bình tâm đón những nhọc nhằn
Thản nhiên với những vết hằn khổ đau
Ta nhìn vẫn thấy ngày sau
Một hôm tia nắng tươi màu bình minh...
2 - 4 - 2012