Có lẽ là ta phải giã từ
Chút tình như sợi chỉ tương tư
Đành thôi gác hết lời thương nhớ
Đành giấu thật sâu những thẫn thờ.
Ta sẽ hóa trang mặt thờ ơ
Bỏ mặc qua tai mọi oán ngờ
Bỏ câu căn vặn, lời tư tội
Mặt nạ luôn mang : kẻ khù khờ.
Ta cất hộ ta một giỏ thơ
Ta lật đật chôn những canh giờ
Lời thân lời ái bay từ sóng
Ta nhốt lòng ta với vu vơ...
Ta nuốt trên môi những ơ hờ
Ta gửi người ta một dòng thơ
Nửa đêm gác trán suy đời bạc
Gặm nhầm câu hát : "Ta đã
mơ..."