Kết thúc đợt tập huấn thứ nhất, tức là chiều ngày 26-11- 2014, cả đoàn kéo nhau lên thăm ngôi chùa cổ trên đỉnh núi Thiên Ấn. Tuy là dân Quảng Ngãi chính hiệu nhưng nhiều đứa trong đoàn chưa một lần đặt chân đến ngôi chùa này. Riêng tôi, tôi đã đến đây nhiều lần, trong nhiều khoảng thời gian khác nhau, với nhiều người khác nhau. Và mỗi lần đến, lại thấy khung cảnh đều có nét khác hơn, vật thì cũ đi, vật thì được xây mới hoặc tôn tạo lại.
Đây là cầu Trà Khúc cũ. Phía bên kia là cầu mới. Xe khách Bắc Nam sẽ không còn qua cây cầu cũ này. Xa xa,chính là núi Thiên Ấn đấy!
Dọc triền núi, theo con đường chạy về Sơn Tịnh Bắc, cây cối tốt tươi, màu xanh mát mẻ.
Đường lên núi Ấn với ánh nắng xiên khoai thật đẹp.
Từ lưng chừng núi, dòng sông Trà lấp ló xa xa...
Cả đoàn cũng tranh thủ chụp ảnh lưu niệm. Buổi chiều đi đến chỗ tập huấn, nhiều cô mặc váy. Nhưng ý thức là mình lên chùa, một nơi trang nghiêm nên đã thay đổi xiêm y cả rồi.
Từ đỉnh núi Ấn nhìn về hạ nguồn, dòng sông Trà đã chia làm nhiều nhánh trước khi đổ ra biển.
Đây chính là nơi cụ Huỳnh Thúc Kháng- nhà chí sĩ yêu nước- đã yên giấc vĩnh hằng.
Cả đoàn thành kính dâng hương lên mộ của Cụ.
Chộp được một cái cây đứng cheo leo trên sườn núi. Nó là hạnh phúc nhất đấy, vì nó sẽ được ngắm cảnh đẹp quê hương suốt bốn mùa.
Rời mộ cụ Huỳnh, cả đoàn cùng tiến tới cổng chùa.
Cổng chính của chùa Thiên Ấn, đã được trùng tu nhiều lần. Năm 1987 khi tôi đến đây, nó khác cơ.
Vào trong khuôn viên chùa, cây Vạn Tuế với hình dáng kì lạ.
Đây chỉ là cổng phụ trước khi vào gian điện chính.
Các tượng Phật to lớn này đều do các Phật tử dâng tặng.
Đây mới là cổng chính để vào chùa!
Quả chuông với nhiều câu chuyện huyền bí về nó.
Lại một tượng Phật to lớn nữa.
Cái giếng cổ có đến hàng trăm năm tuổi. Lần trước tôi đến đây, nó chưa được xây khuôn viên như thế này. Nắm tay Phó Giám đốc, chụp cái hình cho nó thân mật.
Thích cái vòm cổng "bình cũ rượu mới" nên nhờ chụp một tấm làm duyên.
Lòng giếng hun hút sâu, nhìn xuống sợ quá!
Miệng giếng đã được đậy lại. Nước được kéo lên bằng mô-tơ và ròng rọc. Nhìn chung là vừa cổ vừa kim, thấy khó coi nhưng phải chấp nhận thôi. Ai mà kéo nổi nước bằng tay từ cái giếng hun hút ấy được.
Rất nhiều ngôi mộ đã cũ kĩ rêu phong.
Cũng không hiểu mấy kí tự trên ngôi mộ kia là gì?
Tháp 9 tầng mới xây thêm in bật trên nền trời chiều.
Nhìn các ngôi mộ,lại thấy lòng nao nao.
Con đường rộng rãi dẫn đến cổng tháp. Mọi người chuẩn bị hương khói.
Chỗ đứng quá hẹp nên ống kính không thể lấy toàn cảnh tháp.
Vào tháp, xem bia tưởng niệm.
Làm duyên với con Rồng.
Rồi ghi hình cho đồng nghiệp.
Những bức khắc, khảm khá lớn.
Tạo dáng bên hình.
Rồi tha thẩn vườn chùa.
Xem chữ trên mặt các tháp.
Nắng dần xuống trên vườn chùa mênh mang.
Đã đến lúc về rồi. Ra lại mặt sau của cổng vào.
Và nhìn xuống thành phố chìm dần vào hoàng hôn.
Để thấy một sông Trà bâng khuâng nhớ!