Mưa! Hơi lạnh! Nàng ngồi thu lu trên giường, giữa một đống chăn nệm ấm áp. Từ trưa nay cho đến sáng thứ hai, nàng có thể không cần làm gì cả ngoài vài chuyện chuyên môn lặt vặt. Đầu óc nàng có thể hoàn toàn nhàn rỗi với công việc cơm áo gạo tiền nhưng lại sẵn sàng bận rộn cho những điều linh tinh không đầu không cuối.
* * *
Chán cái Blog vừa hư, vừa chậm như ông cụ xế chiều, nàng nhảy qua FB thử xem thế nào. Lơ nga lơ ngơ như kẻ hành khất lạc đường, nhưng cũng muốn giấu mình xem xét thiên hạ, nàng để ảnh bìa là hình ảnh con đập Dây Gắm quê nàng, và ảnh đại diện chỉ là hai bàn tay đang tạo hình múa. Sau đó, nàng đi tìm những người quen. Chỉ có anh Phú Đoàn nhận ra nàng. Vài người lạ hoắc để lại lời nhắn sau hai bài viết đầu tiên của nàng. Có người đề nghị nàng đăng ảnh khuôn mặt. Lại có người đọc cái tên ghép của nàng và hỏi nàng "Anh Nhuận sao không để ảnh đại diện?". Buồn cười quá, nàng liền thay đổi hình ảnh, trương cái mặt mình ra. Mọi chuyện dường như bắt đầu.
Chồng xưa đột nhiên gọi điện cho nàng. Nàng lên FB và tìm ra anh ta. Xem hết FB ấy, thấy... một chút chạnh lòng. Không có dấu vết gì của hai đứa con nàng. Khi trực tiếp hỏi anh ta, nàng mới biết anh ta không hề kết nối với chúng. Anh ta cũng không biết Ku Din đã đi làm. Anh ta cũng không biết Ku Lu đang kinh doanh với những gói tiền càng ngày càng khủng hơn. Nàng biết nếu công việc thuận lợi, Ku Lu sẽ nhanh chóng có nhiều tiền. Liệu khi biết điều đó, anh ta có hối hận vì đã bỏ chúng suốt 15 năm qua không? Không có anh ta, chúng cũng đâu có chết, và phần nào đó lại nhanh chóng trưởng thành. Chỉ có nàng, tuổi xuân hay nhan sắc cứ dần dần trôi theo những điều đang phôi pha...
* * *
Cũng đột nhiên tối qua, chàng trai lạ hoắc ấy gọi điện. Hình như 4, 5 năm đã qua rồi, cậu ta vẫn lâu lâu lại gọi điện như thế, cho dù nàng không biết gì về cậu ta ngoài giọng nói. Nảy ra một ý, nàng hỏi cậu ta địa chỉ FB và chỉ mấy phút sau, nàng đã ngồi trước một tấm chân dung. Chao ôi! Giữa giọng nói và cái hình thức bên ngoài sao khác nhau đến vậy. Giọng nói thì rất hay, rất tình cảm, nhưng gương mặt lại có vẻ ngỗ ngược của một chàng trai chưa đến tuổi 30. Nàng lướt qua các bài đăng trên FB- chẳng có gì để đọc. Nghĩa là cậu ta cũng như phần đông giới trẻ bây giờ, FB chỉ là nơi để chém gió, để làm quen, để thể hiện những điều "dại dột" lẽ ra cần phải giấu đi. Còn nàng, nàng không hề xa lạ với cậu ta bởi cậu ta vẫn đọc Blog của nàng, đã quen với gương mặt và vóc dáng nàng.
Nàng nghĩ có lẽ nàng cũng là kẻ khó tính. Người có thể "cảm" được nàng phải có cặp mắt có chiều sâu. Hình như nàng thích những đôi mắt buồn vì nàng cũng có vui bao giờ. Gọi điện lúc gần 11 giờ đêm, chàng trai ân cần bảo nàng đi ngủ sớm để giữ sức khỏe và hẹn nàng tối nay gặp lại sau khi đã tìm được nàng trên FB. Nàng không dám chắc rằng mình có thể có kiên nhẫn để nói chuyện khi đã không "cảm" nổi cái gương mặt mà theo nàng là "không sâu" ấy. Nhưng ai mà biết được trong mỗi con người, cái đại dương tình cảm bao la sẽ ẩn sau những hoang mạc khắc khổ. Một vài dòng trạng thái nhớ quê hương của cậu ta cũng khiến nàng có đôi chút cảm tình. Nhưng trong nàng, có lẽ một điều gì đấy cũng đang dần dần rơi...
* * *
Nhưng nàng đã ngủ đâu. Thời gian từ đó đến tận nửa đêm, nàng lại nói chuyện với một chàng trai khác. Nhiều lúc nàng vẫn nghĩ đời nàng như một nghịch lý. Mạng có thể ảo, nhưng nàng là thật. Không muốn những người quen biết trên mạng mơ hồ về mình, nàng đã luôn cập nhật hình ảnh mới nhất đó thôi. Quan điểm của nàng là thà cho người ta biết rõ về mình, để khỏi thất vọng nếu có dịp gặp gỡ ngoài đời, còn hơn là mơ mơ hồ hồ về nhau, toàn ảo tưởng những điều tốt đẹp để rồi vỡ mộng.
Khi kết bạn, nàng đã cố tình bấm vào những gương mặt lớn tuổi, nhưng cuối cùng, đi tìm nàng lại là những gương mặt trẻ măng. Từ bao nhiêu năm nay, đã quá quen với điều đó nên nàng không còn tránh né nữa. Tuy nhiên, nàng luôn biết trên đại dương mênh mông kia, con thuyền sẽ không bao giờ đến được bến bờ. Với người lớn tuổi, trải nghiệm của họ cũng như nàng hoặc hơn nàng nên nàng không có gì là bí ẩn. Nhưng với người trẻ, những điều nàng viết luôn luôn là những miền đất lạ cần khám phá. Do đó, họ dễ dàng nói lời yêu, lời thương, lời nhớ mà không cần so đo đến khoảng cách tuổi tác của nàng, để đến lúc giật mình nhìn lại chợt thấy mình như một kẻ tội lỗi. Không rời xa được nàng, họ lặng lẽ giấu nàng trong bóng tối, khiến đời nàng như những chiều hoàng hôn. Và với nàng, họ cứ thế mà mong manh dần, theo tháng năm....
* * *
Đời nàng như một thiên tiểu thuyết ít ai muốn tin, nhưng không thể nói là không có thật. Cách đây ít lâu, trên mạng rầm rộ chuyện tự tử của một cặp đôi mà với đa số người là tội lỗi: người cháu yêu người thím (vợ chú của mình) cho dù khoảng cách tuổi tác chênh nhau đến hơn 20 năm. Bế tắc vì không được ủng hộ, họ để lại thư tuyệt mệnh và cùng nhau tìm hạnh phúc ở nơi vĩnh hằng. Người đời biết chuyện, một trăm người thì có đến chín mươi chín phản đối, cho là tội lỗi, quái đản, vớ vẩn. May ra chỉ còn có một mình nàng lặng lẽ xót thương và ngưỡng mộ. Ít ra, chàng trai ấy còn dám sống chết với cái tình yêu trớ trêu của mình.
Còn nàng, nàng cũng chẳng bao giờ có can đảm để thiên thu với một mối tình như vậy. Cách đây 4 năm, đêm 30 Tết, trong khi nàng bận quay cuồng trên sân khấu với chương trình văn nghệ của đêm giao thừa thì chàng trai dòng họ vua Đinh ở cách nàng gần 1000 cây số lặng lẽ bên nồi bánh chưng cuối năm. Trong một giây phút điên rồ nào đó, chàng trai mà nàng cũng chưa thấy mặt bao giờ bảo rằng chị hãy kết hôn với em. Tất nhiên, giấc mơ nào, dù là ác mộng, thì cũng có lúc tỉnh. Khi tỉnh lại, có lẽ chàng trai họ Đinh ấy cũng phải bật cười vì sự bốc đồng của mình. Biết là vậy nhưng lòng nàng vẫn cứ hư hao...
* * *
Dù cuộc đời còn lắm đam mê...