Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

TRO TÀN







                                       Năm mới ta buồn như cỏ
                                       Phiêu du cơn gió gọi về
                                       Áng mây xa hoài nỗi nhớ
                                       Theo người mãi tận sơn khê

                                       Trôi đi rồi bao kỉ niệm
                                       Tim ta tựa nắm tro tàn
                                       Năm nay ai còm tìm đến
                                       Đường xưa với mảnh trăng tan...







HOANG DÃ





        Nàng đứng tư lự bên cửa sổ. Đêm cuối năm gợi cho nàng nhiều hoài niệm. Ngoài kia, dòng sông Trà hắt một quầng sáng nhỏ trên mặt nước phía bên bờ Bắc- nơi mà cái lạnh của những ngày đầu đông không ngăn được sự nhộn nhịp của khu chợ đêm sáng choang ánh đèn. 
      - N đói không?
     Nàng quay lại. Gã vừa hỏi vừa nhìn nàng thăm dò. Nàng trả lời là đói nhưng nàng chưa muốn ăn bây giờ. Nàng lại bàn và lấy đồ ra trang điểm nhẹ. Nàng và gã cần đến một cuộc hẹn. Gã tò mò nhìn nàng bôi trét các thứ lên mặt. Gã bảo: "Phụ nữ thật rắc rối". Nàng hỏi gã có thích khuôn mặt phụ nữ lúc trang điểm không. Gã cười: "Thích, trừ lúc hôn!".
     Từ lúc đi qua phòng nàng, gã đã đóng bộ chỉnh tề. Gã ở phòng bên kia, cùng với cánh đàn ông. Còn nàng ở phòng bên này, cùng với cánh đàn bà. Mọi người đã đến nhà hàng- nơi tổ chức họp mặt cuối năm. Chỉ còn nàng không có xe nên mọi người cử gã quay lại chở nàng. Thực sự thì nàng không muốn đi nên trù trừ việc trang điểm, cho mãi tới khi gã quay lại.

* * *

      Nàng ngắm gã qua chiếc gương lớn trên tủ. Cả thân hình gã, nàng chỉ thích được từ... cái cổ trở xuống. Không hiểu sao nàng không cảm được gương mặt gã dù nó rất cứng cỏi, rất đàn ông như mọi người thường nhận xét. 
      Quen gã bao nhiêu năm nay rồi, nàng chợt nhận ra gã cũng... hoang dã y như nàng vậy. Ý nghĩ của gã cũng luôn bất ngờ và thú vị, cho dù công việc gã đang làm hiện nay chẳng có chút gì là lãng mạn cả. 
      Nàng bảo gã:
     - Ngồi xích ra đằng kia!
     - Sao?
     - Không sợ à?
     - Không!
     - Sao không hỏi là sợ cái gì?
     - Biết rồi nên không hỏi.
     - Cái gi?
    Gã cười lớn:
     - Một đồng cỏ xanh và con ngựa hoang.
      Là gã đang nói nàng đấy!
     - Người ta nhỏ bé và dịu dàng thế này mà nói là ngựa hoang.
     Gã cúi xuống trước mặt nàng:
     - Xong chưa?
     - Xong. Đi thôi!

* * *

      - Trang điểm lại nhé!
      Nàng nhìn ánh trăng bàng bạc in một mảnh chơi vơi trên nền trời. Đồng cỏ xanh đang trôi đi xa lắm...



    

Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014

ĐI QUA TUỔI 46




       Đột nhiên tối nay nảy ra ý nghĩ: một năm sắp hết, sao mình không thử tổng kết lại xem năm qua, mình đã sống như thế nào, đã đi những đâu, đã làm được những việc gì, đã gặp gỡ những ai...
       Năm đã qua là một năm nhiều thay đổi trong cuộc sống của mình. Tuy nhiên, theo mình nghĩ, tất cả đều theo những hướng tốt đẹp tuy chưa phải là mĩ mãn. Ừ thì trên đời, có gì là hoàn hảo đâu. 
       Riêng mình, vẫn vậy. Cuộc sống bình thường, thu nhập bình thường, buồn vui bình thường. Vẫn viết Blog, giờ lại nhảy thêm qua FB nữa. Qua FB với mục đích là gặp được những người quen biết ngoài đời. Trên Blog, bạn bè nhiều nhưng toàn là chưa một lần gặp gỡ. Nhưng Blog thân thiết hơn FB. Chỉ có điều là bận quá, không thăm hỏi mọi người được nhiều thôi.
      Vẫn viết văn và thơ. Văn thì càng ngày càng táo bạo, bộc lộ cái "tôi" của mình rõ nét hơn. Còn thơ thì muôn thuở vẫn là sự cô đơn đến rợn ngợp.
        Nhưng mình thích sự cô đơn. Chính sự cô đơn là động lực và cảm hứng để sáng tạo. Nếu không có sự cô đơn này, mình mãi mãi chỉ là một kẻ an phận với những trách nhiệm và bổn phận vô cùng linh tinh của một người đàn bà muôn thuở.
       Mình càng ngày càng không còn là ... đàn bà nữa rồi. Mình không hề ao ước cuộc sống gia đình, không muốn chăm sóc bất cứ người đàn ông nào. Nếu có cơ hội ngồi tâm tình với một ai đó thuộc về thế giới... đàn ông, mình chỉ hứng thú được chừng 2 tiếng đồng hồ là đã muốn chia tay ai về nhà nấy rồi. 
      Tình yêu lớn nhất của mình lúc này là Ba Mẹ và các con, các em, các cháu. Trong đó, tương lai của Din Lu mới là điều cần quan tâm hàng đầu. 
       Cũng có đôi lúc thấy mệt mỏi và đơn độc quá! Buồn nữa! Nhưng rồi qua rất nhanh cảm giác đó. Trước mắt còn quá nhiều việc phải làm. Mục tiêu cho từng năm luôn luôn được đặt ra và phải cố gắng hoàn thành. Chưa bao giờ mình buông xuôi, vô trách nhiệm với cuộc đời mình để rồi có ai hỏi thì trả lời một câu hết sức vô nghĩa: "Hên- xui". Mình ghét nhất hai chữ đó. Sao lại hên- xui? Đời mình chẳng phải do chính mình tự quyết định sao?
       Tuổi 46 đã sắp khép lại. Nhưng chưa bao giờ mình nuối tiếc sao mình lại lớn tuổi thế hoặc tuổi xuân qua mau thế. Với mình, tuổi nào cũng là mùa xuân cả. Người ta nói mình đang ở tuổi hồi xuân. Mình phản đối, nói rằng mình chưa bao giờ già nên lúc nào cũng xuân, chẳng có gì phải "hồi" hết.
      * * *

       Ừ, tuy cũng có lúc buồn, lúc cô đơn, lúc chán nản, lúc mệt mỏi, lúc tuyệt vọng nhưng với mình, tuổi nào cũng là những mùa xuân của cuộc đời.



        Cùng gia đình viếng Nghĩa trang liệt sĩ và thăm mộ ông bà hồi đầu năm.



                  Hoàn thành những khối non bộ lớn.


                                 Thiết kế ra bao nhiêu là váy áo.


                   Và dĩ nhiên không thể thiếu được : Sân khấu! 



                                Bên gia đình thân yêu!


             Biển quê nhà và những phút thư giãn bên Ba Mẹ và các em!


                          Sài Gòn cùng các con trai và con dâu tương lai.



            Cùng các bạn nữ học chung cấp hai trong buổi họp lớp.



               Cùng các đồng nghiệp ở trường cũ.


                       Cùng với các học sinh lớp 12 sắp ra trường.




                   Sinh nhật 46 tuổi- một ngày đầu tháng 8.



              Ngày cuối cùng ở ngôi trường đã gắn bó 15 năm.


                    Cùng với đồng nghiệp ở nơi công tác mới! 



                     Và những khoảnh khắc riêng tư. 






Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

CẠN




                                                 Cạn chén đi em chút rượu thừa
                                                 Ân tình ngày cũ hết hay chưa
                                                 Ngày mai trong chốn đời phiêu bạt
                                                Giật mình chợt tiếc lúc say ... xưa !
                                                                                             17 - 6 - 2007






        Tối nay, uống rượu với Phương và Cường.
        Uống quá nhiều rồi.
      Từ ngày về trường mới, đâm ra lại hay uống. Cứ mỗi lần Phương, Cường, Dũng uống, lại gọi mình. Mình vốn chỉ định ngồi chầu rìa. Nhưng bao giờ cánh đàn ông cũng dành cho mình một ly. Và khi họ uống thì cũng mời mình nâng cốc. Thế là mình uống.
       Mình không thích uống bia, nhưng lại uống rượu được. Hình như tối nay uống quá nhiều rồi. Nhưng mãi mà chẳng say. Về nhà rồi cũng không say.
         Đêm nay cũng không say.
         Mà mình lại muốn say!

* * *

         Trên FB, Nam bảo: Thơ chị cô đơn đến tê tái lòng. Ừ thì cô đơn. Mình sinh ra để cô đơn mà.
         Gặp mình, nhiều người ngạc nhiên: người như thế kia, sao lại cô đơn được? Phương giải thích: Chị ấy chọn cuộc sống đó! 
         Có đúng là mình chọn không?
         Trái tim mình như đang vỡ ra. Mình không còn niềm tin vào ai cả. Trước mắt mình, mọi thứ tối sầm, cay đắng như vị của cái chất lỏng mà tối nay mình đã uống bao nhiêu không biết nữa. 
        Đột nhiên muốn thèm được như Kiên, gọi điện nói chuyện với mình cả tiếng đồng hồ với giọng nói hoàn toàn tỉnh táo. Thế mà sáng ra lại gọi điện trở lại, nói tối qua say quá, không nhớ là đã nói gì. Có đúng thế không nhỉ? Chẳng lẽ đàn ông là thế sao? Và điều này mình đã nghe được từ nhiều người chứ đâu phải chỉ mình Kiên. 
       Thế sao mình không say nhỉ? À, mình không thể say vì nếu có say, mình cũng chả biết sẽ gọi điện đi đâu và nói những lời huyên thuyên để rồi sáng ra không nhớ gì cả với ai. Nhiều khi tỉnh táo quá cũng là một bi kịch. Mình tỉnh táo đến mức chỉ ao ước được say.

* * *

       Vì nếu không say, sẽ buồn. 
    






Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

EM








                                          Em là hỏa hoạn đang tuôn
                                 Em là băng giá giữa nguồn dung nham
                                          Em là đứt tiếng tơ đàn
                                 Em là điên dại hóa đam mê tình !







Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

ĐI QUA THỜI GIAN




                                       Cũng đôi lần muốn nói
                                        Anh là người...xa xưa
                                        Chỉ sợ rằng anh hỏi:
                                        Em hay nói câu thừa?

    

     Tức giận, nàng gào lên trong máy, rằng nàng ghét gã, nàng quên gã rồi. Gã đừng bao giờ gọi điện hay nhắn tin hay tìm gặp nàng nữa. Mệt mỏi, chán nản, hờ hững, lạnh nhạt... tất cả mọi trạng thái đều có trong nàng. Giọng nàng không còn nũng nịu, âu yếm như khi nàng vui vẻ nữa mà nó đanh lại, cay nghiệt một cách đáng ghét.
      Gã vội vàng xoa dịu và cúp máy. Gã chờ nàng nguôi giận. Gã quá hiểu nàng. Nàng độc ác nanh nọc đó nhưng cũng chỉ được vài ngày thôi. Cơn điên của nàng bất chợt đến rồi cũng bất chợt đi. Nếu nàng điên, nàng giận, nàng gào thét thì không có gì đáng sợ. Cái đáng sợ nhất là nàng không còn điên, còn giận, còn gào, còn thét nữa.

* * *

     Còn nàng, trong sâu thẳm vẫn là sự cô độc đến cực đoan. Sau mỗi lần gào lên với gã như vậy, nàng buông máy, buông mình xuống căn phòng trống đến rợn cả người. Bóng tối phủ lên đôi mắt nàng. Nàng chợt thấy mình già nua và tàn lụi một cách đáng sợ.
      Thế mà sáng ra, trang điểm, đóng bộ vào đi ra phố, nàng vẫn khiến bao nhiêu người phải trầm trồ: Sao mà vui vẻ trẻ trung giữ vậy! Vui ư, trẻ ư? Ai biết được trong lòng nàng, trái tim nàng như đã già đi cả trăm tuổi. Nàng chỉ sục sôi được có một lát rồi lại tắt ngấm. 
     Nhưng nếu nói là nàng quên gã rồi thì gã cũng đâu chịu tin. Ừ thì muốn thế nào nàng cho như thế. Cái lưỡi không xương, nàng nói thế nào mà chẳng được. Muốn thế ư? Thì thế! Nàng tuôn ra một tràng, nào là nàng nhớ gã, mong gặp gã, trên đời này gã là người quan trọng nhất đối với nàng, trái tim nàng chỉ dành cho riêng gã mà thôi. Hẳn là gã hả hê và sung sướng lắm! Hay là gã cũng như nàng, nói dối không biết ngượng miệng. Vì cái điều nói dối ấy có hại đến ai đâu. Gã vẫn có cuộc sống của gã. Trong cuộc sống ấy chẳng mấy khi có bóng dáng nàng ngoài những lần trốn vợ đi chơi. Còn nàng, cũng chỉ thế. Có khi cả năm trời mới gặp gã một lần qua loa chiếu lệ. Những lúc cô đơn nhất nàng cũng không hề nghĩ đến gã. 

* * *

      Thế mà nói là quên gã rồi thì gã đâu có chịu. Nàng cũng không hiểu gã muốn bấu víu vào cái gì nữa. Quá khứ qua đã lâu. Quá khứ đó đủ để hình thành trong nàng sự coi thường đối với gã. Tuy nàng hiểu vì sao gã phải làm như vậy nhưng vẫn cứ coi thường. Người ta không thể yêu người mà người ta coi thường. Nhưng thực lòng nàng thấy quá đắng cay...
      Nàng thấy lòng rưng rưng, muốn khóc nhưng không một giọt nước nào chảy ra được.
      Thôi, chuẩn bị đồ đạc, mai đi biểu diễn. 
     Trên sân khấu, nàng từng là người tình ảo của nhiều chàng trai với những vũ điệu về tình yêu hết sức tha thiết. Nhưng ngoài đời, tình yêu của nàng cũng có bao giờ là thực?

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

TẢN MẠN NGÀY CUỐI TUẦN






                                          Em tung tăng đi trên
                                          Chàng không dám cạnh bên
                                          Sợ em chê thấp bé
                                          Chẳng cao to, không bền...
                                                                     20 - 12- 2014


      Mấy câu tự trào trên chẳng qua là đề ảnh cho tấm hình này:


         Sáng nay thứ Bảy, đúng ra là được nghỉ dạy nhưng mình phải cho lớp đến kiểm tra bù vì tuần đi tập huấn không làm bài được. Đề Văn bây giờ thường là đề mở nên giáo viên không phải chịu áp lực của việc phải canh chừng học trò lật tài liệu. Thế là đầu óc được dịp lang thang.
        Mình ra lan can tầng hai nhìn xuống sân trường vắng lặng. Chợt thấy cái xe của mình và xe của quyền Giám đốc để bên cạnh nhau. Xe mình mới mua, còn xe Giám đốc đã cổ lỗ sĩ. Nhưng xét về tài sản, của chìm của nổi, mình không bằng một góc móng tay của Giám đốc. Tình cờ xe Giám đốc lại để thấp hơn xe mình, thế là mình "tức hứng" viết bốn câu thơ trên. Nếu ai đó hỏi mình có dám đọc mấy câu đó cho Giám đốc nghe không thì mình xin thưa rằng mình còn nói gì nữa chứ bấy nhiêu ăn thua gì. Cái kẻ liều lĩnh như mình, trời không sợ đất không sợ thì còn biết sợ ai. Cái kẻ mà tiền tài không ham, danh vọng không hám thì chỉ còn biết sợ một thứ, đó là sợ mất đi những người mà mình yêu thương nhất. Thế thôi! 

* * *

       Tình cờ vào phòng học kia, đọc được mấy dòng này, vội chạy về lấy cái máy ảnh qua chụp. May mà hôm nay có mang máy ảnh theo:


      Đọc và buồn cười, nghĩa là vừa cười mà vừa buồn cho cái đám học trò. Tuy chỉ là một câu viết vui nhưng không phải là không chứa đựng tư tưởng. Chẳng ai tự nhiên viết cái gì mà vô tình cả, nhất là khi lại viết to tướng trên bảng lớp như vậy. Nhớ ngày xưa thời đi học, cũng hay viết lăng nhăng trên mặt bàn. Và cho dù không cố ý, đôi khi là rất lơ đãng, thế mà cứ "quen tay" viết tên người bạn trai thân trên "mức bình thường".

* * *

       Lại vẩn vơ nhìn xuống sân trường. Ngày cuối thu đầu đông u ám, cái lạnh se se nhưng cũng đủ để thấy lòng hơi man mác buồn. Chợt nhận ra một điều: sân trường mình sao nên thơ thế:



       Trường tuy không đồ sộ như trường cũ nhưng khuôn viên lại rộng hơn rất nhiều. Và nếu có kinh phí đầu tư để xây dựng lại thì chắc chắn sẽ đẹp hơn. Dù sao thì quãng cuối của đời cầm phấn, mình cũng sẽ gắn bó với ngôi trường này. Dự định 5 năm nữa sẽ xin về hưu sớm, như vậy, mình cũng sẽ đứng trên bục giảng chừng 5 mùa cây thay lá nữa thôi. Nhiều người hỏi: Xin về hưu sớm làm gì, ở nhà sẽ buồn lắm! Trời ơi, nghĩ về Thủy như vậy là sai rồi. Mình vốn là người năng động, xin nghỉ việc này để chuyển sang một việc khác, chứ có ai chơi không ở tuổi 50, khi mà sức khỏe còn chưa có dấu hiệu suy giảm nhiều. Chuyển công việc, thay đổi môi trường sống cũng là một cách để trải nghiệm, để thử thách bản thân và để hòa nhập với hoàn cảnh chứ gì nữa.

* * *

       Chợt phát hiện một điều hay hay:



       Cỏ mọc trên mái ngói kìa. Điều đó có nghĩa là mái ngói cũ kĩ này đã rất lâu không được ai dọn dẹp. Nhưng như thế có khi lại hay đấy. Bất cứ nơi nào cây cũng có thể sống được. Vậy, ở bất cứ nơi nào, mình cũng có thể tồn tại và vươn lên. Con đường đi có thể chông chênh và đầy gai góc, nhưng miễn sao đừng là đường cụt. Mà chẳng lẽ lại ngu si đến mức tự đưa mình vào đường cụt ư?
       Không đâu! Tất cả đối với mình đều là những con đường vô tận! 

Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

MỘT




                                                   Một mình Phật, một mình ta
                                            Nơi cực lạc chẳng quê nhà, buồn tênh...

* * *

                                               Một mình quỳ giữa Thánh đường
                                         Hỏi Đức Phật có con đường thiên an ?

* * *

                                                       Một mình đứng giữa vườn xưa
                                               Còn thấy bóng bởi người chưa thoát trần.

* * *

                                            Một ta, một trái tim tan
                                 Đau lòng nghe sóng khoét lam nham tình

* * *

                                                         Một cây gai góc dặm đời
                                               Một ta cất bước không người chở che

* * *

                                                 Một trời, một đất, một ta
                                         Một chân bước, dặm đường xa mệt nhoài

* * *

                                                       Độc hành với trái tim đau
                                               Con đường đã chẳng còn đâu tay người
                                                        Bặm môi, trợn mắt mà cười
                                               Bao năm nữa sẽ hát lời thiên thu...
                                                                                                  17 - 12 - 2014

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

MỘT PHẦN TƯ NỤ CƯỜI




        Chồng xưa gọi điện, thông báo thằng em trai chuẩn bị cưới vợ lần hai.
       À thì có gì đáng ngạc nhiên đâu. Nó li hôn vợ rồi thì phải cưới vợ khác chứ, cũng như anh trai nó vậy thôi mà. Đàn ông mấy ai sống được một mình.
       Nhưng điều đáng nói là chồng xưa rụt rè rủ nàng cùng đi dự đám cưới. Nàng lặng lẽ nở một phần tư nụ cười.
       Nàng nhớ rất chính xác là ngày mùng hai Tết âm lịch này là tròn 7 năm nàng chưa gặp lại người đã từng đầu ấp tay gối mười năm trời ấy.
        Thằng em cũng đã gọi điện mời nàng vào dự đám cưới nó. Nó bảo rằng sẽ nhờ hai con trai nàng đi bưng quả. Dù gì thì đó cũng là chú ruột của chúng nó. Chúng nó có bưng quả thì cũng tốt chứ sao.
       Nhưng nàng ngạc nhiên một điều: Sao gã chồng xưa lại rủ nàng đi đám cưới em gã nhỉ? Gã không biết rằng nếu nàng tham dự, nàng sẽ gặp lại rất đông bà con họ hàng bên đó sao? 
       Lần cuối cùng, nàng về quê gã là năm 1998. Mười sáu năm qua rồi, mọi người chắc cũng đã quên nàng. 
        Gã cũng đã có vợ mới và hai đứa con. Thời gian đã xóa đi những căng thẳng của nàng với gã. Nhưng nàng chưa bao giờ có ý định tha thứ cho gã. Không, cũng không phải, nói đúng hơn là nàng không còn ấn tượng gì về gã trong cuộc sống của mình.
       Đi dự đám cưới em gã ư? Gã không biết rằng nếu đi, nàng sẽ phải vượt đến cả ngàn cây số, vào đến tận Vũng Tàu, chỉ để dự một đám cưới của một người đã không còn liên quan gì về luật pháp ư?
       Sao gã không nghĩ đến việc nàng sẽ gặp lại các anh chị của gã, cháu chắt gã. Rồi những tấm hình chụp chung, chụp riêng. Rồi những lời bàn ra tán vào... Tất cả những điều ấy sẽ đến tai người vợ mới của gã. 
       Sao gã không nghĩ rằng nếu nàng cũng ở đâu gần gần đó thì việc nàng đi đến đám cưới cũng là điều dễ hiểu. Đằng này, nàng cách cả ngàn cây số. Nếu nàng có mặt, người vợ mới của gã cũng sẽ phải chạnh lòng: Chị ấy ở xa như thế mà vẫn vào dự đám cưới, chứng tỏ phải có lời mời nhiệt tình lắm! Từ đó, cô ấy sẽ còn chạnh ra bao điều khác nữa. Dân trí thức với nhau cả mà, nghĩ ngợi lắm lắm.
        À, nàng biết. Xa lâu quá rồi, gã cũng còn tò mò về nàng, nhất là khi biết rõ nàng vẫn chỉ sống một mình. Vả lại, dù sao nàng vẫn là mẹ hai đứa con trai gã. 
       Quá khứ lẽ ra đã khép lại từ lâu. Nhưng càng về già, người ta lại càng muốn khơi lại nó. Nhất là khi gã luôn luôn sống trong cảm giác có lỗi với nàng. 

* * *

        Nàng sẽ đi, cho dù chỉ có thể đặt chân đến đất Vũng Tàu một ngày. Thấy nàng, có lẽ mọi người bên đó "cảm động" lắm. Vì nàng còn dày nặng ân tình thế cơ mà. 
       Dù sao, hai đứa con trai của nàng cũng là một chút niềm tự hào của dòng họ họ. Chúng là hai trong số ít những đứa con, đứa cháu của họ đậu Đại học và học hành đến nơi đến chốn. 
        Thế mà lúc chúng còn nhỏ xíu, họ ở đâu nhỉ?

* * *

      Nàng sẽ đi, nhưng đừng nhầm tưởng là vì họ. Nàng đi theo một tiếng gọi xa xăm...



Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

TỰ TRÀO TUỔI 46






                                        Bốn mươi sáu tuổi vẫn chưa già
                                        Rậm rực trong người chẳng nói ra
                                        Hôm qua đi chợ thấy váy đẹp
                                        Lại muốn ti toe lục ví nhà

                                        Bốn mươi sáu tuổi thích la cà
                                        Chỗ nọ chỗ kia hỏi lân la
                                        Nơi nào uy tín, sang sửa đẹp
                                        Rốt cuộc mày môi tựa như... ma!

                                         Bốn mươi sáu tuổi sắp lên bà
                                        Thế mà vẫn thích chuyện... trăng hoa
                                        Ra đường mắt vẫn mê ... trai đẹp
                                        Đêm về tơ tưởng mộng xa xa

                                        Bốn mươi sáu tuổi chưa nên nết
                                        Tức giận Ông Xanh cái sự già
                                        Ông mà ưu ái đem sổ phết
                                        Cho lên trăm tuổi, cười như ... hoa!
                                                                                               14 - 12 - 2014



     Cong lưng mỏi cổ chấm cả đống bài học trò, tự nhiên nghĩ sao mình không tự trào cái cho vui. Thế là phóng bút viết cái bài thơ tào lao này. Kệ, ai muốn nghĩ sao cũng được.
      Học sinh khoái mình ở chỗ thẳng thắn. Mình bảo, sinh ra đàn bà là để... mê trai; sinh ra đàn ông là để... mê gái! Hai cái giới ấy mà không mê nhau thì cuộc đời còn gì là thú vị nữa. Mình nói thì nói vậy đấy, thế nhưng học sinh sợ mình một phép, khi mình bắt đầu cất tiếng giảng bài. Đôi mắt mình biến chuyển theo trạng thái. Lúc cũng buồn đến se sắt lòng những ai nhìn vào đó. Nhưng khi tức giận, mình cũng hung dữ như một con cọp cái chính hiệu. Nhưng cũng lạ là cho dù mình có tức giận đến đâu đi nữa thì lũ học sinh tinh nghịch và dễ thương cũng không giận mình. Bao năm tháng đi qua, ít nhất mình cũng có được hạnh phúc từ cái tình của học trò.






       Thấy trai... đẹp, không thể không... mê! Nói đùa thôi, đây là thằng cháu ruột gọi mình bằng Dì. Nó bằng tuổi Ku Lu, đã đi làm cán bộ nhà nước. Mình chứng kiến nó từ ngày sinh ra cho đến bây giờ. Mình vừa là Dì ruột nó lại vừa là cô giáo chủ nhiệm lớp 12 của nó. Trong hàng trăm tấm hình đã đăng trên Blog, vậy mà chưa có một tấm hình nào đăng cùng nó. Nhớ lại những năm tháng vất vả đã qua của nó và mẹ nó, vẫn thấy thương nghẹn lòng. Ừ thì đấy là tình máu mủ mà. 
       Gọi là tự trào tuổi 46, vậy mà lại lan man nhớ về đứa cháu ruột. Con người kể cũng lạ! 


                                 
                      

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

NHỮNG ĐIỀU ĐANG MẤT





        Mưa! Hơi lạnh! Nàng ngồi thu lu trên giường, giữa một đống chăn nệm ấm áp. Từ trưa nay cho đến sáng thứ hai, nàng có thể không cần làm gì cả ngoài vài chuyện chuyên môn lặt vặt. Đầu óc nàng có thể hoàn toàn nhàn rỗi với công việc cơm áo gạo tiền nhưng lại sẵn sàng bận rộn cho những điều linh tinh không đầu không cuối.

* * *

       Chán cái Blog vừa hư, vừa chậm như ông cụ xế chiều, nàng nhảy qua FB thử xem thế nào. Lơ nga lơ ngơ như kẻ hành khất lạc đường, nhưng cũng muốn giấu mình xem xét thiên hạ, nàng để ảnh bìa là hình ảnh con đập Dây Gắm quê nàng, và ảnh đại diện chỉ là hai bàn tay đang tạo hình múa. Sau đó, nàng đi tìm những người quen. Chỉ có anh Phú Đoàn nhận ra nàng. Vài người lạ hoắc để lại lời nhắn sau hai bài viết đầu tiên của nàng. Có người đề nghị nàng đăng ảnh khuôn mặt. Lại có người đọc cái tên ghép của nàng và hỏi nàng "Anh Nhuận sao không để ảnh đại diện?". Buồn cười quá, nàng liền thay đổi hình ảnh, trương cái mặt mình ra. Mọi chuyện dường như bắt đầu.

       Chồng xưa đột nhiên gọi điện cho nàng. Nàng lên FB và tìm ra anh ta. Xem hết FB ấy, thấy... một chút chạnh lòng. Không có dấu vết gì của hai đứa con nàng. Khi trực tiếp hỏi anh ta, nàng mới biết anh ta không hề kết nối với chúng. Anh ta cũng không biết Ku Din đã đi làm. Anh ta cũng không biết Ku Lu đang kinh doanh với những gói tiền càng ngày càng khủng hơn. Nàng biết nếu công việc thuận lợi, Ku Lu sẽ nhanh chóng có nhiều tiền. Liệu khi biết điều đó, anh ta có hối hận vì đã bỏ chúng suốt 15 năm qua không? Không có anh ta, chúng cũng đâu có chết, và phần nào đó lại nhanh chóng trưởng thành. Chỉ có nàng, tuổi xuân hay nhan sắc cứ dần dần trôi theo những điều đang phôi pha...

* * *

       Cũng đột nhiên tối qua, chàng trai lạ hoắc ấy gọi điện. Hình như 4, 5 năm đã qua rồi, cậu ta vẫn lâu lâu lại gọi điện như thế, cho dù nàng không biết gì về cậu ta ngoài giọng nói. Nảy ra một ý, nàng hỏi cậu ta địa chỉ FB và chỉ mấy phút sau, nàng đã ngồi trước một tấm chân dung. Chao ôi! Giữa giọng nói và cái hình thức bên ngoài sao khác nhau đến vậy. Giọng nói thì rất hay, rất tình cảm, nhưng gương mặt lại có vẻ ngỗ ngược của một chàng trai chưa đến tuổi 30. Nàng lướt qua các bài đăng trên FB- chẳng có gì để đọc. Nghĩa là cậu ta cũng như phần đông giới trẻ bây giờ, FB chỉ là nơi để chém gió, để làm quen, để thể hiện những điều "dại dột" lẽ ra cần phải giấu đi. Còn nàng, nàng không hề xa lạ với cậu ta bởi cậu ta vẫn đọc Blog của nàng, đã quen với gương mặt và vóc dáng nàng. 

       Nàng nghĩ có lẽ nàng cũng là kẻ khó tính. Người có thể "cảm" được nàng phải có cặp mắt có chiều sâu. Hình như nàng thích những đôi mắt buồn vì nàng cũng có vui bao giờ. Gọi điện lúc gần 11 giờ đêm, chàng trai ân cần bảo nàng đi ngủ sớm để giữ sức khỏe và hẹn nàng tối nay gặp lại sau khi đã tìm được nàng trên FB. Nàng không dám chắc rằng mình có thể có kiên nhẫn để nói chuyện khi đã không "cảm" nổi cái gương mặt mà theo nàng là "không sâu" ấy. Nhưng ai mà biết được trong mỗi con người, cái đại dương tình cảm bao la sẽ ẩn sau những hoang mạc khắc khổ. Một vài dòng trạng thái nhớ quê hương của cậu ta cũng khiến nàng có đôi chút cảm tình. Nhưng trong nàng, có lẽ một điều gì đấy cũng đang dần dần rơi...

* * *

     Nhưng nàng đã ngủ đâu. Thời gian từ đó đến tận nửa đêm, nàng lại nói chuyện với một chàng trai khác. Nhiều lúc nàng vẫn nghĩ đời nàng như một nghịch lý. Mạng có thể ảo, nhưng nàng là thật. Không muốn những người quen biết trên mạng mơ hồ về mình, nàng đã luôn cập nhật hình ảnh mới nhất đó thôi. Quan điểm của nàng là thà cho người ta biết rõ về mình, để khỏi thất vọng nếu có dịp gặp gỡ ngoài đời, còn hơn là mơ mơ hồ hồ về nhau, toàn ảo tưởng những điều tốt đẹp để rồi vỡ mộng. 
       Khi kết bạn, nàng đã cố tình bấm vào những gương mặt lớn tuổi, nhưng cuối cùng, đi tìm nàng lại là những gương mặt trẻ măng. Từ bao nhiêu năm nay, đã quá quen với điều đó nên nàng không còn tránh né nữa. Tuy nhiên, nàng luôn biết trên đại dương mênh mông kia, con thuyền sẽ không bao giờ đến được bến bờ. Với người lớn tuổi, trải nghiệm của họ cũng như nàng hoặc hơn nàng nên nàng không có gì là bí ẩn. Nhưng với người trẻ, những điều nàng viết luôn luôn là những miền đất lạ cần khám phá. Do đó, họ dễ dàng nói lời yêu, lời thương, lời nhớ mà không cần so đo đến khoảng cách tuổi tác của nàng,  để đến lúc giật mình nhìn lại chợt thấy mình như một kẻ tội lỗi. Không rời xa được nàng, họ lặng lẽ giấu nàng trong bóng tối, khiến đời nàng như những chiều hoàng hôn. Và với nàng, họ cứ thế mà mong manh dần, theo tháng năm....

* * *

       Đời nàng như một thiên tiểu thuyết ít ai muốn tin, nhưng không thể nói là không có thật. Cách đây ít lâu, trên mạng rầm rộ chuyện tự tử của một cặp đôi mà với đa số người là tội lỗi: người cháu yêu người thím (vợ chú của mình) cho dù khoảng cách tuổi tác chênh nhau đến hơn 20 năm. Bế tắc vì không được ủng hộ, họ để lại thư tuyệt mệnh và cùng nhau tìm hạnh phúc ở nơi vĩnh hằng. Người đời biết chuyện, một trăm người thì có đến chín mươi chín phản đối, cho là tội lỗi, quái đản, vớ vẩn. May ra chỉ còn có một mình nàng lặng lẽ xót thương và ngưỡng mộ. Ít ra, chàng trai ấy còn dám sống chết với cái tình yêu trớ trêu của mình. 
       Còn nàng, nàng cũng chẳng bao giờ có can đảm để thiên thu với một mối tình như vậy. Cách đây 4 năm, đêm 30 Tết, trong khi nàng bận quay cuồng trên sân khấu với chương trình văn nghệ của đêm giao thừa thì chàng trai dòng họ vua Đinh ở cách nàng gần 1000 cây số lặng lẽ bên nồi bánh chưng cuối năm. Trong một giây phút điên rồ nào đó, chàng trai mà nàng cũng chưa thấy mặt bao giờ bảo rằng chị hãy kết hôn với em. Tất nhiên, giấc mơ nào, dù là ác mộng, thì cũng có lúc tỉnh. Khi tỉnh lại, có lẽ chàng trai họ Đinh ấy cũng phải bật cười vì sự bốc đồng của mình. Biết là vậy nhưng lòng nàng vẫn cứ hư hao...

* * *

      Dù cuộc đời còn lắm đam mê...



Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

MẤY NGÀY NAY THỦY LÀM GÌ?




       Anh Trương Quang Thứ thắc mắc mình chỉ đi công tác có hai ngày, vậy mà biến mất đâu đến tận hôm nay. Thì đấy, mình lăn lộn dưới "gầm" sân khấu chứ còn biết đi đâu nữa.
      Tấm ảnh này chụp lúc mình vừa rời sàn tập, mồ hôi mồ kê bết tóc. 
      Chương trình mình tham gia thuộc dạng được đặt hàng. Đó là chương trình "Giai điệu tự hào", kỉ niệm 70 năm thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam. Chủ công là đội văn nghệ của Tỉnh đội Quảng Ngãi. Chương trình được biểu diễn tại nhà Văn hóa Đức Phổ nên Huyện đội Đức Phổ là đơn vị đăng cai. Họ nhờ Huyện đoàn Đức Phổ và trường Lương Thế Vinh hai tiết mục cho nên mình lại có dịp làm việc với Huyện đoàn và ngôi trường cũ. 
      Ôi, mệt muốn chết! Tối qua diễn xong rồi! Nhưng ngày 21-12, sẽ diễn lại hai tiết mục mình đã dựng nên vẫn chưa hết việc đâu. 






       Đây là một trong hai Clip của hai bài múa đã diễn tối qua, tiết mục hát múa: "Tổ Quốc gọi tên mình". Người hát là Công Sứ- Bí thư Huyện đoàn Đức Phổ. Lúc chọn diễn viên, mình định chọn 20 người nhưng cuối cùng chỉ chọn được 16. Bài múa tập cực nhanh, chỉ mất có 3 buổi tập. Phần khó nhất là múa đôi. Mình tập cho một cặp diễn viên mà mãi chẳng được cho dù phân đoạn này chỉ khoảng 1 phút. Mệt quá, mình liền gọi Công múa. Đằng nào thì mình cũng phải có mặt trong các buổi tập, chạy chương trình và diễn nên mình múa quách. 
     Thế mà chiều hôm qua, lúc chạy chương trình, mình lại là người làm sai lên sai xuống mới kì chứ. Nhưng may sao đến tối diễn, mình lại thực hiện rất trôi chảy, không có sự cố gì.
     Bây giờ thì mình có thể yên tâm lôi đống bài tồn kho của học sinh ra chấm. Bà con Blog mình thông cảm cho Thủy nhé! Thủy chưa có thời gian đi thăm mọi người đâu nên mọi người đừng quên Thủy!
       Thủy có quà của chị Thu Yến Vũ nè:



     

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Ứ PHẢI HOA KHÔI




       Tội nghiệp cho cái thân tôi, lại nhận công văn đi công tác ở thành phố Quảng Ngãi nữa. Nhưng may, lần này chỉ đi có hai ngày vào thứ bảy, chủ nhật tuần này nên không ảnh hưởng gì đến việc giảng day. 
       Thế là lại có cơ hội nghĩ về cái món cá bống bên bờ Bắc sông Trà to bằng cái cườm tay đàn ông và đầy những trứng là trứng vàng ươn mà Ct đã nói. Con cá bống to như thế, tôi chưa thấy bao giờ. À mà hình như ở chỗ tôi ở cũng có con cá bống như thế đấy, nhưng nó đâu có to bằng cái cườm tay đàn ông? Nó to bằng cái gì của đàn ông ấy nhỉ? Ngón chân cái ư? Không, ngón chân cái thì nhỏ quá! A, tìm ra rồi, bằng nửa cườm tay đàn ông, nhưng mà nó không vàng ươm đâu. Nó đen đen vàng vàng, loang loang lổ lổ, vây đầy mình xòe ra y như trang phục của diễn viên tuồng vậy nhưng không sặc sỡ bằng. Có lẽ do tôi cũng sống gần bờ sông Trà, nhưng không phải là sông Trà Khúc mà là Trà Câu nên con cá bống Trà Câu nó biến đổi gen như thế chăng.

      Buồn tình qua nhà chị Song Thu, chộp được bài "Hoa ứ khôi", ngồi cười nắc nẻ một mình rồi nảy ra một ý nghịch ngợm. Đi lục tìm khắp nhà chị Thu anh Tuân mới ra những tấm ảnh ưng ý. Anh chị cho phép Thủy đăng lại những tấm ảnh đó lên đây nhé. Đăng trước, hỏi sau, cùng lắm bị anh chị cốc cho vài cái vào đầu thôi mà:


                                      Đêm nằm tôi ngẫm cái thân tôi
                                      Đã tới hoàng hôn sẫm bóng rồi
                                      Vẫn được chồng iu, bầu bạn mến
                                      Dẫu rằng mình ứ phải hoa khôi
                                      Ôi !!!
                                                                          Song Thu



                                            Tôi ngồi đối diện với thằng tôi
                                            Đếch nhận ra ai được nữa rồi
                                            Cái số đào hoa bồ bịch lắm
                                            Vợ từ, con bỏ, hóa tinh khôi
                                            Ôi !!!
                                                                             Thanh Dạ 
                                                      (Mình nhầm, bài này không phải của anh Tuân).

       
      Mình cũng nảy ra một ý. Mình chạy về nhà mình, lục tìm tấm ảnh chụp chân dung mới nhất, chụp hôm 20-11 vừa rồi và cũng tự trào vài câu:


                                         Tôi nghĩ thân tôi cũng thật ... khôi (hài)
                                         Năm nay cũng sắp 50 rồi
                                         Vẫn có thằng theo khen đểu: Đẹp!
                                         Thì ra chẳng á cũng phải...khôi!
                                         Ôi !!!
                                                                               Thanh Thủy




           Và sau khi được chị Thu Yến Vũ phù phép, trông cái kẻ được khen đểu là hoa... hôi kia "lung linh" hơn nhiều. 


      Lục đục làm rồi đăng lên, tự thưởng cho mình vài giờ phút thư giãn khi méo mặt nhìn chiếc Va-li lại chuẩn bị được lôi ra!