Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

VÌ NÓ LÀ MẸ





         Ả Mèo Mướp hoang mất tích đâu mấy tháng nay, đột nhiên lại xuất hiện ở nhà Mụ. 
         Suốt mấy ngày, ả cứ lảng vảng lảng vảng. Mụ cũng mặc kệ. 
        Nhưng chiều hôm qua, lúc Mụ vào buồng để lấy quần áo, đột nhiên ả Mướp phóng thẳng từ trong đó ra khiến Mụ giật cả mình. Mụ nghĩ là ả vào đó để bắt chuột. Nhưng cho dù ả có lập công lớn đến đâu chăng nữa thì Mụ cũng không thích giống Mèo lắm đâu. Bởi đối với Mụ, chúng có hai cái tội:
         Tội thứ nhất là tự ý vào nhà, cào rách salon của Mụ.
        Tội thứ hai là phóng từ trên nóc tủ xuống, trúng ngay một công trình non bộ công phu của Mụ làm nó rơi xuống đất hư hỏng. 
        Từ đó, Mụ tẩy chay loài mèo, không thèm nuôi, cũng không thèm chứa nữa.

* * *

       Đột nhiên, Mụ thấy sờ sợ. Bao lâu nay, ban đêm khi ngủ, Mụ vẫn thường mở toang hết cửa sổ phòng ngủ và phòng làm việc cho mát. Nhưng đó cũng chính là sơ hở để ả Mèo Mướp có thể đột nhập. Lỡ đâu đêm ả lại vào, làm vỡ thứ gì đó nữa thì sao? Thế là tối qua, Mụ đóng kín hết các cửa sổ.
      Nhưng đêm qua, Mụ đã không ngon giấc. Vì chả hiểu sao mà cả đêm ả Mèo Mướp cứ kêu gào và nhảy lên cào vào các cánh cửa sổ đã đóng kín. Cũng may mà mưa suốt đêm. Tiếng mưa gõ lên mái tôn nhà đã át bớt tiếng mèo gào. Mụ thao thức đến 12 giờ đêm rồi cũng lăn ra ngủ. Giấc ngủ không ngon lắm vì cứ văng vẳng tiếng ả mèo rên rỉ. 
       Sáng nay, Mụ đi dạy nên cũng không mở cửa sổ làm gì. Trưa đi dạy về, lại thấy ả Mèo Mướp loanh quanh đó. Ả cần gì nhỉ? Mụ ăn qua loa chén cơm rồi nghỉ trưa một tí. Để tránh ả Mèo, Mụ cũng không thèm mở cửa sổ luôn. Chiều lại đi công việc.
       Và bây giờ thì Mụ đang ngồi gõ những dòng này đây.

* * *

        Lúc nãy, xem phim trên VTV3 xong, Mụ lấy kính để chấm bài. Quái nhỉ, cái kính bỏ đâu mất rồi? Trên giường cũng không có, trong giỏ may cũng không có, vậy nó ở đâu? Mụ đi tìm một hồi rồi vào buồng, thử xem có quên trong đó không. Không có! Mụ đi ra. Chợt một âm thanh nho nhỏ mơ hồ khiến Mụ phải dỏng tai: "eo...eo...". Trời ơi! Cái gì vậy? Mụ quay trở vào tìm kiếm. Chao ôi!


      Vật Mụ nhìn thấy là hai bé mèo mướp bé tí xíu này đây. Chúng ở ngay trong ...tủ đựng quần áo của Mụ. Do là cái tủ ấy bằng kính. Khi mở cánh cửa kính để lấy quần áo mặc, Mụ lười đã không đóng kín cửa kính nên ả Mèo Mướp mẹ đã chọn ngay cái chỗ ấm áp ấy để đẻ ra hai bé mèo này chăng? Không, vô lý. Vì hai bé mèo con đã mở mắt, đã cứng cáp rồi mà. Vậy có khả năng là ả Mướp mẹ đã đẻ ở đâu đó. Rồi do trời mưa gió mà chuyển con mình đến chỗ này? Nó chuyển con nó đến đây bao giờ nhỉ? Sao Mụ không phát hiện ra?
        Ừ, Mụ không phát hiện ra cũng đúng thôi. Một mình mà ở tới 5 căn phòng. Phòng khách và buồng riêng của Mụ là nơi Mụ ít vào nhất. Mụ chỉ sử dụng 3 căn phòng còn lại. Quần áo thì cũng cả mớ, để ở 3 cái tủ khác nhau nên đâu phải lúc nào cũng vào đúng cái tủ đó để lấy đồ mặc đâu. Cho nên, Mụ không phát hiện ra hai bé mèo xinh xinh kia là phải.

* * *

        Mụ vội mang hai bé mèo ra ngoài. Trước khi trả chúng về cho mẹ chúng, Mụ hãy chụp cho hai bé cái hình làm kỉ niệm đã nào. Gớm, đúng là mẹ nào con nấy. Mẹ mướp nên con cũng mướp luôn, sao mà xấu thế. Mụ không giữ lại nuôi là vì mỗi lần Mụ đi công tác hoặc vào Sài Gòn thì ai sẽ là người chăm chúng. Thôi thì không gì tốt bằng con ở với mẹ. Mụ mang chúng ra để ngoài cửa sổ. Tiếng kêu của chúng sẽ nhanh chóng dẫn ả Mướp mẹ tới mang con đi thôi. Thế mà nãy giờ Mụ cũng cứ đi ra đi vào mãi đấy, để xem thử ả Mướp mẹ đã đến chưa. Ừ, ả mang được một bé đi rồi. Còn một bé nữa vẫn đang "eo...eo..." ngoài kia. Tội nghiệp thế!

* * *

       Ngẫm lại, Mụ thấy mình cũng thiếu nhạy cảm quá? Cả đêm qua, ả Mướp mẹ cứ kêu gào, cào vào cửa sổ như vậy mà sao Mụ lại không nghĩ ra nhỉ? Ác thay cả đêm lại mưa to nên không thể nghe được tiếng hai bé mèo con kêu trong tủ. Mẹ con chúng phải xa nhau cả đêm, rồi cả ngày hôm nay nữa. Chắc hai bé mèo đói lắm rồi. 
        
* * *

        Tự nhiên thấy nhớ Din Lu...


Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

SẮP




                                                    Sắp chia tay một mối tình
                                           Ta như chú dế một mình rong chơi
                                                  Lạc vào giữa cỏ chơi vơi
                                           Cọng nào cũng đắng đầu môi...Thật buồn! 


* * *

                                                       Chưa yêu mà biết chia tay
                                            Chưa uống mà biết sẽ say một đời
                                                       Chưa vui mà miệng đã cười
                                            Chưa buồn mà biết tim người sẽ đau




* * *


                                                         Một lần thôi xiết tay nhau
                                                Dòng đời xuôi ngược biết đâu mà chờ
                                                         Không còn bến cũ con đò
                                                Thì đâu mơ mẩn hẹn hò vu vơ...
                                                        


* * *

                                                 Say tình cắt nửa vần thơ
                                          Ghép vào câu hát để mơ mộng nhiều
                                                   Một đời để sống và yêu
                                          Dù tàn mộng vẫn cứ phiêu diêu tình
                                                                                21- 9 - 2014
                                          






Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

VIẾT CHO MÙA THU CŨ





                                                    Đôi khi lặng lẽ một chút buồn
                                                    Đám cỏ trước nhà gió nhẹ tuôn
                                                    Và người khuất bóng không về nữa
                                                    Cũng hết giận hờn, chẳng nhớ thương

                                                    Đời ta bảng lảng tựa mây ngàn
                                                    Giật mình ước được mộng bình an
                                                    Ai người phương đó nơi xa lắm
                                                    Có biết tình ta cũng nát tan

                                                    Và nếu mai đây vạn dặm trường
                                                    Dẫu mà gặp lại, hỏi còn thương:
                                                    Cho lời yêu cũ, nơi thu cũ ?
                                                    Rồi cũng quay lưng - một con đường...
                                                                                            16 - 9 - 2014





(Hình chỉ là minh họa)

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

BUÔNG CÂU




        Hôm nay, tôi không viết Blog theo lối "truyền thống" nữa đâu, tức là theo cái lối mà lâu nay tôi vẫn viết ấy mà. Bài viết này sẽ đổi "phong cách" một tí. 
        Nhưng trước tiên, phải kể cho có đầu có đuôi cái đã.

* * *

          Đây là hồ cá nhà tôi, trong đó, có cơ man nào là cá với những bộ đuôi nhỏ xíu nhưng đủ màu sắc. Lũ này háu ăn, chỉ cần thấy bóng tôi xuất hiện, chưa kịp bỏ thức ăn vào, chúng đã xúm xít ngay lại rồi. Nhưng trong đó, có một con cá màu đo đỏ hồng hồng, con này khó phỉnh lắm, lại nhanh như chớp, thoắt ẩn, thoắt hiện. Đấy, đám cá đuôi 7 màu đã tung tăng ra ăn, riêng nó vẫn nấp kĩ trong các khe đá đó thôi. Theo tôi đoán, Mụ cá này tuy chưa đến mức thành tinh nhưng có lẽ cũng đã già đầu rồi. Nó lượn qua lượn lại, chướng mắt quá đi mất.
        Do đó, có kẻ muốn bắt nó...

* * *




          Cuối cùng thì Mụ cá già cũng lò dò xuất hiện. Nhưng có vẻ như Mụ rất thận trọng. Bằng chứng là nửa thân người Mụ vẫn còn ẩn trong hang đá. Hình như Mụ còn thăm dò đối thủ thì phải. Mụ sợ gặp nguy hiểm chăng?

* * *




          Mụ lượn quanh miếng mồi. Trong khi đám cá lau nhau kia thi nhau đớp thì Mụ vẫn tỉnh bơ. Có thể là Mụ không đói bụng nên không cần ăn? Hay là tuy Mụ có đói thật nhưng thứ thức ăn này không hề "bắt mắt" Mụ? Có trời mà hiểu được Mụ. 

* * *




             Rõ ràng là trong lúc bầy cá lau nhau thi nhau đớp mồi, con nào cũng cố dành lấy cho mình một miếng thì Mụ cá già đã thận trọng di chuyển quanh thành hồ. Mụ không đớp mồi, nhưng cũng không bỏ qua. Mụ lượn lờ theo kiểu "lửng lơ con cá vàng". Mụ đang chơi một ván bài chăng?

* * *




            Cuối cùng thì Mụ cá già cũng lật cái lá bài cuối cùng. Khi thấy mồi, Mụ cũng lượn lờ nhưng không đớp. Khi chơi bài, Mụ vẫn kiên nhẫn chờ người ta thả con cuối cùng. 

 * * *




             Cuộc đi câu đến đây là kết thúc. Gã thợ câu ra về với bầy cá lau nhau. Nhưng còn Mụ cá già xảo quyệt nhất, gã đành bó tay. Có thể là gã tạm thời bó tay chứ chưa bỏ cuộc. Mụ cá già thảnh thơi quay lưng và lại chui vào cái hốc đơn độc của Mụ. 

* * *

          Câu chuyện của tôi đến đây là hết. Xin cảm ơn một người bạn học cùng khối 12 hai mươi bảy năm trước đã giúp tôi hoàn thành câu chuyện này. 

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

CHO DÙ CÓ ĐI NƠI ĐÂU





                                                 Con đường lùi lại phía sau
                                         Dấu chân chẳng ở bên nhau nữa rồi
                                                 Có xa cũng một khoảng trời
                                         Có về nơi ấy cũng lời tri ân

                                                  Ra đi cũng chút tần ngần
                                          Mười lăm năm cũng nợ nần tình nhau
                                                  Nửa đời chưa bạc mái đầu
                                          Mà trang giáo án đã nhàu thời gian

                                                 Giấu dòng nước mắt chứa chan
                                          Bàn tay khép những gian nan phận đời
                                                 Cất lên câu hát không lời
                                          Trường xưa giữ hộ một thời yêu thương!
                                                                               4 - 9 - 2014






Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

BẰNG CHỨNG NGOẠI TÌNH




      Ở tiệm làm tóc, nàng gặp con bé ấy. Gọi là "con bé" là bởi so tuổi nó với nàng, chứ thật ra nó đã ngoài 30 tuổi, có chồng và một đứa con rồi, bé bỏng gì nữa.
      Nàng và nó chào hỏi nhau. Nàng vào đây để làm lại tóc. Còn nó, nó làm móng chân móng tay- là thứ chẳng bao giờ nàng làm, cũng như nó, có bao giờ nàng thấy nó làm tóc đâu. 
      Tò mò, nàng ngắm kĩ nó. Nếu nhìn thẳng thì thấy nó cũng được. Nhưng nhìn nghiêng thì hơi vụng do khuôn mặt tròn và cái mũi vừa thấp lại vừa ngắn. Da nó ngăm ngăm vàng vàng, môi thâm. Nó có vòng ba khá khủng. Nàng ngồi ngắm hai cái bắp đùi nó được bó trong cái quần Jean lửng, ước lượng xem nó to hơn nàng cỡ bao nhiêu. Nhìn chung, không thể nói nó là một phụ nữ xấu, nhưng đẹp thì cũng chẳng đẹp tẹo nào. Nó có hấp dẫn không nhỉ? Nàng tự đặt mình vào cương vị một người đàn ông, ở bên cạnh nó ngày ngày, nhìn ngắm nó giờ giờ để nghĩ xem có khi nào thấy chán nó không. 
        À mà sao nàng lại quan tâm đến nó nhiều thế?

* * *

       Nó và nàng đang ngồi cách xa nhau do nàng phải chuyển vị trí để sấy tóc nên không nói chuyện được nữa. Nó đang say sưa tám với những người quen biết ngồi cạnh. Câu chuyện sau một hồi, lại đưa đẩy đến chuyện chồng con.
      Nó ca ngợi chồng nó, một người đàn ông vừa yêu vợ lại vừa thương con; vừa khéo léo lại vừa không nề hà việc nhà; vừa nấu ăn rất ngon lại vừa luôn luôn xung phong vào bếp thay vợ. 

* * *

      À, điều này thì nàng biết. Gã cao lớn, chắc nịch. Có lẽ gã phải cao đến 1m75, nặng cỡ 75kg, phải vậy mới xứng với con bé chứ. Có lẽ gã chọn lấy nó cũng vì sự cân xứng này chăng? 
      Gã dân Bắc, mà con trai Bắc thì biết rồi, rất siêng việc nhà. Nhà gã lại chỉ có hai anh em trai, mẹ gã làm nông, cha gã công tác xa. Gã là con trai đầu, phải thay cha làm rất nhiều việc nên khéo léo là phải. 

* * *

       Từ lúc nào không biết, cánh phụ nữ chuyển sang chuyện chồng bồ bịch, ngoại tình. Họ kể chuyện những ông nọ ông kia nào đấy có bồ, có vợ bé con thêm. Nàng vô can với chuyện này nên chỉ ngồi im mà nghe. Con bé khẳng định với vẻ tự hào: "Ai chứ chồng em thì không có chuyện đó đâu". Nó dẫn chứng ra những câu nói, những việc làm yêu thương mà chồng nó dành cho nó, ai nghe cũng phải phát thèm.

* * *

        À, cả về chuyện này nữa nàng cũng biết. Gã thích những câu nói dịu dàng, thích cách nói đầy đủ chủ ngữ và vị ngữ, xen chút nũng nịu âu yếm của con gái xứ Bắc. Nhưng khổ nỗi vợ gã lại là dân miền Trung, con bé không thể ngọt ngào như dân Bắc. Không ít lần, gã than thở về việc đó. 
       Gã to lớn, nhưng lại thích những thân hình mảnh mai, những gương mặt trẻ trung và thanh thoát. Về điều này, con bé có gọt bớt xương sườn đi chăng nữa cũng không bao giờ có thể...thanh thoát được.
       Thêm nữa, gã lại yêu sự lãng mạn. Trước khi gặp con bé, gã cũng đã qua vài cuộc tình. Mỗi người phụ nữ lại đem đến cho gã một sự ngọt ngào hấp dẫn khác nhau. Nhưng điều đó không thể hội tụ hết ở một con người, trong khi đó gã lại là một kẻ cực kì tham lam.

* * *

       Nàng chợt nhớ một đoạn thơ của Tago:
                           "Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim
                             Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó.
                             Em là nữ hoàng của vương quốc đó
                             Ấy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu".
       Phải, con bé đang sở hữu trái tim gã, nhưng nó sẽ không bao giờ  thị sát hết được những miền đất hoang vu mà việc đặt chân tới đó là điều không thể. Vì vậy, khi nó đang thao thao về tình yêu, về lòng chung thủy mà gã dành cho nó thì nàng chỉ lặng lẽ mỉm cười.

* * *

        Nhưng con bé vẫn may mắn hơn nàng, vì điểm tựa của nó là niền tin tưởng tuyệt đối vào một người đàn ông... không đáng tin. Nhưng trời còn thương nó ở chỗ đã không bắt nó biết điều đó. 
        Còn nàng, nàng biết tất, biết hết nhưng nàng sẽ im lặng. 

* * *
        Vì bằng chứng là...nàng! 


(Ảnh chỉ là minh họa).