Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2017

BÂY GIỜ TA NHƯ...



    


                              Bây giờ ta như con sóng
                              Lênh đênh xô dạt bến bờ.
                              Bây giờ ta như cơn gió
                              Cuốn tìm kí ức ngày xưa.
                  
                              Hồn về với những đêm mưa
                              Bóng ai chân trời xa khuất.
                              Hình như có gì đang mất
                              Hình như có gì đang quên.

                              Ta về cùng với bóng đêm
                              Bước chân yếu mền nông nổi.
                              Xa xăm mơ hồ gió thổi
                              Cuốn đi chiếc lá cuối trời.

Lối ngõ quê xưa


Hoa đồng gió nội.

Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

TRỐN



       Khi tâm trạng không được tốt, rất nêm tìm một việc gì đó để qua nhanh những ý nghĩ tiêu cực. Và cả tối qua, mình đã làm thế.
        Đầu tiên, mình làm tranh. Vẫn là đề tài cũ thôi. Một phong cảnh thiên nhiên, có thác nước, có rừng cây, có những ngôi nhà bao quanh một xóm làng bình yên... Nhưng làm một hồi, chợt nhớ ra cả hai cái máy ảnh đều đã phải đang nhờ thiết lập cài đặt lại. Tranh của mình chỉ tồn tại qua các tấm ảnh chụp lại. Thế mà bây giờ, máy ảnh chưa có, thì cũng không còn động lực nữa. Thì dừng lại vậy, tối mai sẽ làm.
       Thì tìm việc khác. May váy mới ư? Vẫn chưa có động lực. Thì ngủ! Một giấc ngủ mệt mỏi, đầy những mộng mị hão huyền. Giấc mộng thật lạ! Sao lại thấy mình đang ở ngôi nhà ấy, trong không gian ấy - một không gian không thuộc về mình - và gặp người ấy!
       Thức dậy lúc hơn hai giờ sáng, không biết làm gì cả, lại mở máy lên! Viết một cái gì đó cũng là cách để thấy thời gian nhanh qua hơn. Chờ ngày mới đến, mình sẽ đi làm một việc - làm đẹp! Làm lại tóc chẳng hạn. Gần Tết rồi, làm cho đẹp hơn cũng là một điều tốt mà!

* * *

      Vẫn luôn tự nhủ và cũng tự thấy: Mình vốn mạnh mẽ! Những việc gì thuộc về công việc của cá nhân ít khi mình quyết định sai lầm. Những cái thuộc về tình cảm có thể có chút vướng mắc, nhưng rồi cũng sẽ qua. Mình vẫn thường tự an ủi: Không gì không thể chịu đựng được, không gì không vượt qua được cơ mà.
      Cũng có đôi khi tự trách mình làm khổ chính mình. Sao không làm như cách mà mình vẫn hay nghĩ: "Không nghe, không biết, không thấy!"? Nhưng thực sự thì đâu có dễ dàng để ra vẻ phớt lờ mọi cái đi như vậy.
       Biển cả trong lòng một con người là vô tận. Trên đó, mình chỉ như như một con thuyền mỏng manh, có thể bị đánh đắm bất cứ lúc nào. Những tổn thương đã qua chẳng phải là những bài học quý giá lắm đó sao?
      Đừng để cho mình bế tắc trong suy nghĩ - đó là điều quan trọng nhất cần phải làm lúc này. Một tình cảm chỉ có thể vẫn còn tồn tại và tiếp diễn khi cả hai bên vẫn còn thấy cần thiết phải có nhau, chứ không phải chỉ là ý muốn và lòng khao khát của một bên nào. Theo quy luật thì thời gian sẽ là kiểm chứng chắc chắn nhất. Mình hãy cứ chờ đợi. Cái gì không thể đến thì hãy cứ chấp nhận sự mất mát, thế thôi! 

          Tấm ảnh này chụp cùng T ở Bảo tàng Sơn Mỹ. Nhưng cũng như bao lần, khi chụp hình thì có thể chụp chung với người nọ người kia. Nhưng khi đăng lên thì chỉ cắt để còn một mình mình. Vì những người ấy không có lý do gì để tồn tại trong cuộc sống và những suy nghĩ của mình. Thì đã nói mình luôn luôn là kẻ độc hành mà!