Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015

TÌNH - 1


  

                         Tàn phai những dại khờ đam mê cũ
                         Cuồng dại hôn, lí trí chợt lu mờ
                         Ta vùng vẫy trong vòng vây đòi nợ
                         Nửa đời mơ, vẫn chưa trọn giấc mơ

                         Cuộc ân ái - hợp đồng không chữ kí
                         Tình sẽ xa khi người vẫn bên ta
                         Thôi thiết kế những đêm đầy ma mị
                         Vỡ tan hoang những mơ đắm ảo nhòa

                         Rồi mai sẽ bên bờ xa tuyệt vọng

                         Tình là mơ nhưng không trọn cơn mơ
                         Tháng năm qua và sẽ chẳng bao giờ
                         Còn nhớ nữa những phút giờ mê muội





Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

TÌNH MỘNG




                                              Trên sàn diễn tình luôn là giấc mộng
                                              Lung linh say những vũ điệu hoan nồng
                                              Khi trút hết dư âm còn lắng đọng
                                              Mới nghe mình tay vẫn nắm hư không...
                                                                                             29 - 10 - 2015



---------------------------------------------------------------------


      Hơn nửa tháng rồi mới quay lại chốn này. Tuy chỉ là một ngôi nhà ảo, thế nhưng vẫn thấy lòng mình bâng khuâng như vừa mất một cái gì, cũng lại như vừa tìm lại được một cái gì. Trước đây, khi mới tham gia ngôi nhà Blog, sự đông vui, náo nhiệt và cũng không ít thị phi của nó đã khiến mình nhiều khi chán nản, nhưng cũng nhiều khi thân thiết, gắn bó. Lúc đó, lòng đã tự nhủ lòng: cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không bao giờ rời xa ngôi nhà vừa rất riêng nhưng cũng lại rất chung này. 
      Chính tại nơi đây, lần đầu tiên mình được kết bạn, làm quen với bạn bè trên khắp đất nước, thậm chí, cả bên kia những bờ đại dương. Tình cảm với các anh chị em, bạn bè xa gần, tuy ảo mà thực, rồi cũng có thực mà ảo. Mọi cung bậc của tình cảm, mọi nỗi niềm của cuộc sống đều có thể tìm thấy và được chiêm nghiệm ngay tại chính nơi này. 
      Thế mà chính mình lại rời xa nó, khi có những trang mạng khác hấp dẫn hơn, tiện lợi hơn và cũng sôi động, ồn ào hơn. Đôi khi ngồi suy và ngẫm, thấy rằng điều đó cũng như quy luật của tình cảm, có gắn bó sẽ có chia xa; có nồng nàn sẽ có lạnh nhạt. Biết làm sao...
      Trong đời, không hiếm gì người mình đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ quên họ. Nhưng rồi thực tế, mình đã không thể trước sau như một với ai, cũng như họ, đã không thể trọn vẹn tình cảm với mình. Không hờn, không oán, không trách, không xin, cũng không tha. Và khi thật sự ngồi lại mà chất vấn lòng mình, cũng thấy mình hết tình, hết nghĩa, hết nhớ, hết thương, hết mong và cũng không còn đợi.
      Thoáng hy vọng, có ai đó sẽ lay động và gìn giữ được con tim mình - cũng như mình- sẽ lay động và gìn giữ được trái tim họ, dẫu không vững bền thì cũng đừng mai một nhanh quá theo thời gian.
      Đừng như những khúc tình ca trong những vai mình đã từng diễn. Bởi tình ca trên sân khấu lung linh lắm, nhưng là chỉ khi vẫn còn ánh đèn. Khi tắt hết âm thanh, ánh sáng đi, thì chỉ còn là bóng tối cùng những hư không...











Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

VÌ ĐÓ LÀ EM






                                         Nắng nghiêng nửa vạt tàn rồi
                                   Ta còn đi kiếm một lời xa xưa …
                                         Cỏ cây đợi bước chân mưa
                                   Sầu đông đợi gió sang mùa trổ bông
                                         Ta ngồi đợi má có hồng
                                   Soi gương vuốt tóc có bồng bềnh chưa?
                                         Nhưng mà… cỏ dại đã thưa
                                   Nhưng mà… chiều cũng đã vừa muốn đêm
                                         Nhưng mà… một bước chân quen
                                   Đã quên lối rẽ bậc thềm rong rêu
                                         Nhưng mà… ta đã buồn thiu
                                   Lời xưa chưa lệ  mà chiều rưng rưng…



Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

TÌNH ĐÁ

               




                                                Im lìm thế ngàn năm không tiếng nói
                                                Ta gửi tình cho đá tạc câu thơ
                                                Và những lúc thấy tim mình đau nhói
                                                Vẫn mông lung tình sẽ đến bất ngờ!
                                                                                   11 - 10 - 2015




Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2015

TÂM SỰ VỚI VỢ CỦA NGƯỜI TÌNH




       (Trước khi đăng bài thơ này, Mình xin thanh minh đôi điều: Đây là bài thơ viết về một câu chuyện có thật, được nghe từ một người bạn chứ không phải là chuyện của mình đâu. Nếu là chuyện của mình thì cho dù có cho ăn gan trời mình cũng không dám công khai trên mạng như vậy. Mình không cổ súy cho việc ngoại tình. Nhưng đây lại là một vấn đề không còn xa lạ gì trong xã hội hiện nay. Và riêng chuyện này, cũng có vô vàn những cung bậc, những góc khuất của nó. Với bài thơ dưới đây, mình chỉ muốn đề cập đến một khía cạnh trong một mớ bòng bong những điều sâu xa của chuyện không người vợ, người chồng nào muốn xảy ra trong chính ngôi nhà của mình này).

-------------------------------------------------------------------


                                        Chị nói tôi đi cướp chồng người ta
                                        Ơ hay thật! Tôi cướp hồi nào nhỉ
                                        Anh đi đâu rồi cũng về với chị.
                                        Tiền anh đưa, chị oán thán nỗi gì?

                                        Chị nói rằng anh hay dẫn tôi đi
                                        Ừ thì đấy, đâu phải là tôi dẫn
                                        Chính tự anh gọi điện rằng không bận
                                        Muốn gặp tôi để tâm sự, giãi bày...

                                        Chị bảo rằng anh đã đẫm men say
                                        Hương tình ái cũng chỉ vì tôi đấy!
                                        Ơ tại sao chị ghét tôi đến vậy
                                        Khi tôi đem men nhựa sống hàng ngày?

                                        Chị lại rằng anh hờ hững bấy nay
                                        Bởi vì có kẻ quấy rầy: Tôi đó!
                                        Tôi cười thầm: Chị nghĩ sao thế hở
                                        Là vợ anh, chị bất lực vậy à?

                                        Chị khiến anh không còn những ước ao
                                        Say tình ái như buổi đầu làm vợ
                                        Cuộc sống bộn bề cho nên anh không nỡ
                                        Bỏ chị đi cùng những đứa con thơ.

                                        Mỏi mệt nên anh có lúc ơ thờ
                                        Quay nhìn lại bỗng thấy mình trống vắng
                                        Tình không trọn bởi cũng nhiều trái đắng
                                        Những chạm va với cơm áo gạo tiền.

                                        Sự chán nhàm đôi khi đến triền miên
                                        Không giữ được, anh đã tìm nơi khác
                                        Vài phút giây thiếu suy tư, cân nhắc
                                        Anh đến tôi. Chỉ có vậy thôi mà.

                                        Dẫu thế nào vẫn là chỉ tình xa
                                        Tôi không cố ý tranh giành với chị
                                        Cũng nhiều lần đã khuyên anh nghĩ kỹ
                                        Đến vợ con, không ân hận phía nào.

                                        Chị tin rằng anh sẽ chẳng làm sao
                                        Bởi đời anh đâu ai nào ăn cướp
                                        Tự bản thân anh thấy gì mất - được
                                        Thế nên anh lại bên chị thôi mà!
                                                                                   20 - 9 - 2015

                                      
                      







            
                                        

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

LẦN KHAI GIẢNG THỨ 25




     
             
           Sau 24 năm đứng trên bục giảng, cô sinh viên mới ra trường bé nhỏ, xinh xắn ngày xưa bây giờ thành bà giáo già như thế này. 
           Tự nhiên không muốn viết gì thêm, chỉ muốn nghe bài hát này, rồi ngủ.
           Rồi sáng mai mặc vào bộ áo dài, đến trường dự khai giảng lần thứ 25. 

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

TA VẪN LÀ TA TÌNH ĐẦY VƠI






                          Ta gạt bàn tay khỏi trái tim
                          Đang đau, đang ghét, đang trốn tìm
                          Tình đời ướp lạnh trong băng giá
                          Đen tựa màn đêm, tựa lặng im.

                          Chẳng có gì đâu nếu lãng quên
                          Lao tâm, khổ lực với ưu phiền
                          Ta cài chuỗi hạt lên bím tóc
                          Tô má hồng thêm để làm duyên.

                           Ta lại tung tăng giữa cuộc đời
                           Gặp bạn bè ta, cười thật tươi
                           Lại mừng Sinh Nhật, vui dịp hội
                           Đi hát, đi ăn, đi nhảy thôi!

                           Vũ điệu Samba thật tuyệt vời
                           Ta tựa tình ta vào cuộc vui
                           Ta tựa đời ta trong tiếng nhạc
                           Nhịp sống căng tràn sóng biển khơi.

                           Ta vẫn cất lên khúc yêu đời
                           Lãng mạn chút buồn ngắm thu rơi
                           Hân hoan chào đón ngày rực nắng
                           Ta vẫn là ta - tình đầy vơi...







Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015

"SÁM HỐI"




      Lâu lắm rồi, nàng mới đụng đến cái Blog này. Giờ đây, xưng là "nàng" với một người đàn bà đã gần bước tới ngưỡng của tuổi 50 rõ ràng là không hợp lắm. Nhưng khi đứng trước gương, soi đi xét lại cái "dung nham" của mình, nàng thấy mình vẫn có thể dùng cái từ ấy được. Vả lại, nếu không dùng cách gọi đó, nàng sẽ rất khó viết những gì liên quan chút đỉnh đến riêng tư, đến những câu chuyện dính dáng đến vấn đề tình cảm muôn thuở không dứt của loài người.

* * *

      Chỉ trước đây chừng 20 phút thôi, nàng vẫn trong trạng thái buồn bã, vô vọng. Dù mới chiều nay, trong cuộc điện thoại với tri âm, tri kỉ của nàng, nàng vẫn khẳng định: Quên được nàng không phải là điều dễ dàng. Nhưng dòng đời xô đẩy, có những cái không muốn quên vẫn cứ phải quên. Và nàng thấy buồn.
       Nhưng mới lúc nãy đây thôi, nhìn thấy số máy gọi đến, tim nàng như vỡ ra. Và nàng hiểu, nàng phải bỏ cái thói quen hay giữ kẽ, nghĩ mà không nói của mình. Gã khác với nàng. Gã rất khó trình bày được suy nghĩ và cảm xúc của gã, cho dù trong lòng gã có là một đại dương mênh mông tình cảm đi chăng nữa. Gã không nói không có nghĩa là gã không nghĩ. Đến bây giờ, nàng mới hiểu vì sao những lúc ở bên nàng hay gặp gỡ nàng, gã rất vui, rất an tâm. Còn khi đi xa, mọi cái trở nên khó khăn, khó chịu đến kì lạ. Nàng hiểu rồi, nàng như cánh chim trời. Con chim ấy có thể bay đi bất cứ khi nào nó muốn. 
      Cuộc sống tự do suốt 15 năm đã rèn luyện cho nàng nhiều phẩm chất tốt, nhưng bên cạnh đó, cũng không thiếu nhưng điều mà không một người đàn ông nào mong muốn nó tồn tại ở người phụ nữ của mình. Nàng nóng tính, quá ư bất cần và lạnh lùng, chỉ tiếng trước tiếng sau đã chấm hết và bỏ đi thẳng. Do đó, cho dù nàng có nói tiếng yêu, tiếng thương, tiếng nhớ đến trăm lần nghìn lần thì người được nghe nó vẫn cứ cảm thấy bấp bênh như đang phải đứng trên một con thuyền sắp chìm vậy.

* * *

        Và bây giờ thì nàng đã hiểu: Nếu muốn giữ được một cái gì đó hơi lâu lâu một chút là của mình, nàng buộc phải tự chui bớt mình vào trong cái lồng dành cho những chú chim có chủ. Nói như những thứ lí thuyết mà nàng vẫn được học,thì đó là tự do trong khuôn khổ ấy mà.
      Không, nàng không chui vào lồng vì ép mình. Điều quan trọng nàng muốn giữ, đó là niềm tin của gã đối với nàng. Nàng không thể làm tổn thương gã vì cái thói quen tự do vô tổ chức của mình như thế mãi được
      Chắc là gã hiểu sự "sám hối" của nàng chứ! 






Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

GIÃ TỪ






                                         Có lẽ là ta phải giã từ
                                           Chút tình như sợi chỉ tương tư
                                           Đành thôi gác hết lời thương nhớ
                                           Đành giấu thật sâu những thẫn thờ.

                                           Ta sẽ hóa trang mặt thờ ơ
                                           Bỏ mặc qua tai mọi oán ngờ
                                           Bỏ câu căn vặn, lời tư tội
                                           Mặt nạ luôn mang : kẻ khù khờ.

                                           Ta cất hộ ta một giỏ thơ
                                           Ta lật đật chôn những canh giờ
                                           Lời thân lời ái bay từ sóng
                                           Ta nhốt lòng ta với vu vơ...

                                           Ta nuốt trên môi những ơ hờ
                                           Ta gửi người ta một dòng thơ
                                           Nửa đêm gác trán suy đời bạc
                                           Gặm nhầm câu hát : "Ta đã mơ..."



Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

SINH NHẬT LẦN THỨ 47






                                                Nghe trong cái nắng ngả chiều
                                       Môi hồng đã nhạt, lời yêu đã dừng

                                                              * * *
                                                Vòng tay ai đó dửng dưng
                                       Lời ca đã cất, nửa chừng lặng yên
                                                 Gửi tình về chốn vô biên
                                       Gửi mình về lối yên miền quạnh hiu
                                                  Đêm nay ngày hết buồn thiu
                                       Mai thêm một tuổi cho nhiều bâng khuâng

                                                                 * * *

                                                    Ai đem trăng đổ nửa vầng
                                         Để rơi để rụng nửa phần thương yêu!
                                                                                  03 - 08 - 2015





                                                 



Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

TA - 8





                                                      Ta ngồi gom bụi thời gian
                                                 Một vài vệt  bẩn cơ hàn khi xưa
                                                        Rách bươm cái tuổi giao mùa
                                                 Lấm lem lời hứa lúc vừa chớm yêu
                                                        Chênh vênh cái bóng ngả chiều
                                                 Nhọc nhằn nhan  sắc về hưu vội vàng
                                                        Xuôi tay một kẻ đa đoan
                                                 Trượt trên dốc sỏi, chẳng mang chút tình ! 
                                                                                             









       ( Xin lỗi các bạn vì Thủy khóa phần Nhận xét. Do Thủy rất bận, không có nhiều thời gian để thăm hỏi hay trả lời các bạn. Do đó, bạn nào có đọc bài thì lượng thứ cho Thủy nhé!)


Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

BÂY GIỜ, THỦY...





                             Bây giờ Thủy như hạt bụi
                               Đôi chân mệt mỏi đường trần
                               Bàn tay u buồn cặm cụi
                               Ánh nhìn nhiều thoáng phân vân.

                               Thủy về tìm xưa trong cỏ
                               Nương theo vạt nắng trong ngần
                               Gửi chiều bay tan nỗi nhớ
                               Chắc là cũng chút bâng khuâng

                               Hôm qua Thủy còn rong ruổi
                               Đường xưa chuyện cũ lâu dần
                               Ngày mai có còn thấy nuối
                               Quay lưng mà tiếc dấu chân ?

                               Có người đừng mong Thủy nữa
                               Chiêm bao ảo mộng xa vời
                               Nửa khuya ai còn gõ cửa
                               Qua đường lữ khách tình lơi...

--------------------------------------------------

     Bài thơ này mình viết lâu rồi, đăng lâu rồi và cũng đã xóa lâu rồi. Nhưng hôm nay tự nhiên muốn đăng lại, vì nó rất phù hợp với tâm trạng và cuộc sống của mình suốt gần một tháng qua.
     Kể từ hôm đi Đà Nẵng về, mình bị cuốn theo liên miên những tiệc tùng, những gặp gỡ và nhất là các chuyến đi. Đi đến nỗi da rám nắng. Những chỗ nào lộ ra ngoài lớp áo quần đều bị sẫm màu. Mình chợt nhớ đến một bài thơ mình viết cách đây gần bốn năm:

                        Anh ví tôi như con ngựa bất kham
                        Mặc sức phi khiến cương anh lạc lối
                        Tôi đi theo lũ thác ngàn hú gọi
                        Cơn gió hoang dẫn lối giấc mơ hoang.

                        Đừng cố chi, đừng mặc sức trang hoàng
                        Tàu ngựa đẹp, máng thức ăn bổ dưỡng
                        Sắm làm chi tay cầm cương lực lưỡng
                        Chẳng ăn đâu với tiếng gọi đại ngàn.

                         Tôi không hề nuối tiếc hoặc thở than
                         Buông chân mỏi qua muôn vàn dốc đá
                         Uống suối rừng và nhẩn nha cây lá
                         Ngắm trăng khuya rơi xa lạ dặm đường.

                         Đừng trách tôi không yêu, giận, ghét, hờn
                         Tôi mặc kệ những đau buồn nông nổi
                         Gót mải mê nên chẳng nghe gió thổi
                         Bỏ sau lưng xào xạc lá cây rừng.

                         Nếu nhớ nhau chỉ hãy nhắc tôi đừng
                         Quên ngày cũ, lúc ta dừng bên suối
                         Ngắm chùm hoa treo vách rừng tiếc nuối
                         Một thoáng xưa, xuân tuổi nụ đã tàn.

                         Đừng trách tôi ! Chốn tình cũ hoang tàn
                         Thả nước kiệu, hứng trăng ngàn rong ruổi
                         Kẻ phiêu diêu vốn làm gì có tuổi
                         Dấu chân buồn năm tháng vẫn ngược xuôi ...
                                                                                    13 - 12 - 2011
     Ừ, đi thì cứ đi, gặp thì cứ gặp, tiệc thì cứ tiệc, cười thì cứ cười nhưng buồn thì cứ buồn.


         "Dốc hết những chén chua cay này, lêu bêu như gã du ca buồn...". Chiều trên đập An Thọ cùng những người bạn thân.




            Biển Phổ Vinh cùng Đinh Mỹ Liên- cô bạn thân nhất từ thuở thiếu thời, 12 năm rồi mới gặp lại. Cũng nhờ Blog này mà tìm được Mĩ Liên, xa xôi đến nửa vòng trái đất.


       Trên thuyền của Kiểm ngư Đà Nẵng ngày 12 - 7. Lần đầu tiên, biết thế nào là cuộc sống của những người lính trên biển.


          Đến cảnh sát biển Tam Kì ngày 13- 7 thì không được phép lên thuyền nữa, chỉ có thể đứng trước nó mà chụp ảnh để về khoe thôi. 



                                      Giữa đỉnh đèo Vi-ô-lắc, ngày 21 - 7.


                                 Một thoáng Kon- tum, chiều 21 - 7. 


                      

                            Lời của đá, chiều 23- 7, tại  Hóc Mó. 




                      "Sóng khắc khoải vỗ tan tành ước vọng
                        Biển ầm ào gọt giũa một dòng thơ".





                                        Đại Nội Huế, chiều 26 - 7.




                                Hoang tàn lăng vua Thiệu Trị, chiều 27 - 7.

---------------------------------------------------

                  "       Kẻ phiêu diêu vốn làm gì có tuổi
                         Dấu chân buồn năm tháng vẫn ngược xuôi ..."



Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

TẠM BIỆT SÀI GÒN




       Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, mình sẽ rời Sài Gòn. Chuyến đi chỉ trong vòng 6 ngày, cả đi lẫn về cho dù hiện giờ mình vẫn là tỉ phú về thời gian. Tức là có về ngoài quê thì cũng chỉ suốt ngày ngồi chơi nếu như không xem việc may vá, chăm sóc vườn cây là công việc.
      Vào mấy ngày, mà chẳng đi chơi đâu. Mà làm sao đi được nữa. Các con đi làm từ sáng đến tối mới về đến nhà. Mình ở nhà chỉ lo cơm nước, giặt giũ, chợ búa. Thậm chí muốn đi Siêu thị gần nơi ở nhất (cách 2km) cũng phải cuốc bộ chứ có đứa nào rảnh mà đưa với đón. May đâu chỉ còn buổi tối, đi lăng quăng cũng mấy Siêu thị đã quá quen thuộc. Thấy chán!
      Phải chấp nhận thôi. Các con giờ đã trưởng thành, đã tự bương chải lo cho cuộc sống, mình không phải gửi tiền nuôi nữa là may lắm rồi. 
      Din Lu cũng giỏi, tự thân xin việc, không qua bất kì một sự giúp đỡ nào, và hay cái là xin rất nhanh có việc. Gần như sau phỏng vấn là phải đi làm ngay. Mới đi làm, nhưng lương tháng chúng nó đã bằng, thậm chí còn hơn lương mình đi dạy đã 25 năm. Đời thật trớ trêu.
      Tuy nhiên, như vậy cũng chưa phải là trách nhiệm của mình đã hết, còn phải lo chuyện vợ con, nhà cửa cho chúng nó nữa. Ở cái đất Sài Gòn này, nhà thấp tiền nhất cũng đã suýt soát một tỷ. Cho dẫu không có tiền bỏ ra mua nhà cho con hoàn toàn, thì cũng phải phụ giúp được phần nào, không có gì cả, sau này con dâu nó... khinh! (là mình nghĩ thế! Mà chắc là đúng thế. Sự đời, cần thâm trầm một tý, đâu cứ vô tư toét miệng ra cười được.)


* * *

      Vào Sài Gòn, bạn bè, học sinh đầy ra. Rồi những bạn chỉ quen trên Face cũng hẹn gặp, cafe. Nhưng mình trốn hết. Trốn vì... nghèo! Đành rằng vào đây, mình là khách, người mời là chủ. Nhưng mình không thích "ăn không" của ai cái gì. Người ta mời mình được hai thì ít ra mình cũng phải mời lại được một. Nhưng xét thấy túi tiền của mình không đủ sức cho những "ăm miếng trả miếng" ấy nên thôi, tốt hơn hết là tránh mặt. Ai giàu cứ chơi với giàu. Còn mình nghèo, mình cứ bạn nghèo mà tụ tập. Chơi với giàu, mời người ta đi cafe quán cóc người ta cười vào mũi cho. Bạn nghèo của mình chỉ cần một ấm trà cũng đủ thâu đêm suốt sáng là chuyện. Tự trọng - đó là cái duy nhất mình có được trong cảnh nghèo.


* * *

       Tâm trạng thật mâu thuẫn. Xa các con thì nhớ. Nhưng vào với chúng lại thấy buồn. Chúng đi suốt, mình như con chó bị nhốt trong nhà. Đúng quá đi chứ, ở cái đất Sài Gòn này, ở nhà một mình mà dám mở cửa ra à. Nếu mình mà không biết lên mạng thì có nước rảnh và buồn mà chết được. Hèn gì mấy ông bà nhà quê vào thăm con chỉ được vài ngày là đòi về. Nhịp sống ở cái thành phố ồn ào, lắm cơ hội nhưng cũng nhiều thách thức này cuốn người ta đi như một guồng máy, không quay không được. Những người như mình đang dần dần trở nên chậm chạp, u lì, kém cỏi và vô tích sự. 


* * *

     Thôi, về quê. Tạm biệt Sài Gòn, tạm biệt những ngày rỗi rải và buồn chán. Về với góc sân, mảnh vườn đơn côi nhưng quen thuộc của mình thôi. 
     Vào đợt này, không đi đâu cả nên không có ảnh phong cảnh hay ảnh chơi bời để khoe. Nhưng có ảnh chân dung đang ngồi buồn như con chó ốm đấy. 
      Hình như còn được một thứ - mà trời thương cho kiếp nghèo nên an ủi ban tặng một chút - đó là  dù đi ra đường hay đi trên tàu hay đi siêu thị; dù ăn mặc chỉnh tề hay tồi tàn; dù mặt mũi son phấn hay không son phấn - vẫn bị các nhóc sinh viên đáng tuổi con gọi bằng... chị (!). Dù sao cũng còn được một chút... sướng trong lòng sau những vất vả trên đường đời đơn độc. 



       Mượn cái áo của Ku Lu mặc nên mới có cái dòng chữ ấy nhé, chứ không phải là già rồi còn đòi cưa sừng làm nghé đâu.



Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

MỘ CHÔN KỈ NIỆM - 1






                             
                                  Gió cuốn hết những vầng mây mùa hạ
                                  Mối tình xưa cũng vĩnh viễn qua rồi
                                  Những ngọt ngào trong ánh mắt làn môi
                                  Thành thật đấy mà cũng gian dối đấy!
                                   Anh đừng buồn khi có ngày chợt thấy
                                  Ta trong tay một gã đẹp hơn anh
                                   Những ảnh hình xinh như một bức tranh
                                   Đừng chạnh tủi những gì còn xưa cũ
                                   Biết không anh, những đêm mưa vần vũ
                                   Cái gió đông ràn rạt buốt tê lòng
                                   Ta thật tình cũng có lúc ngóng trông
                                   Nhưng người đến không phải là anh nữa!
                                   Đối diện anh, ta chưa từng lần lữa
                                   Khước từ anh! Những mộng mị chán chường
                                   Kỉ niệm giờ cũng chẳng chút vấn vương
                                   Ta mải miết với chặng đường, rất vội
                                   Cũng có khi anh mượn vài bóng tối
                                   Và rủ ta đồng lõa một đôi lần
                                   Nhưng hãy đừng, khoan nở nụ cười thầm
                                   Tay nắm đấy, nhưng chẳng cầm tim được!
                                   Trên đường đời ta không cùng anh bước
                                   Nhớ nhung ta không dành chỗ cho anh
                                   Những yêu đương của xa lắc ngày xanh
                                   Ta đào đất vun mộ thành Kỉ Niệm!