Ngày 29- 8 vừa qua là Sinh nhật Cưng- người đàn ông đã gắn bó với cuộc sống của tôi suốt 11 năm qua, tuy không phải là gắn bó theo kiểu một người đàn ông của gia đình. Nhưng có lẽ Cưng chưa bao giờ quên tôi, dù đã gần tròn 3 năm rồi không gặp.
Hôm nay, 31- 8, chính là Sinh nhật Ku Lu, con trai Út yêu quý của tôi. Thằng bé - cách đây đúng 21 năm - đã bay đến đậu trên đôi tay tôi như một thiên thần.
Ngày 2- 9 sắp tới, lại là Sinh nhật Ba kính yêu của tôi - người đã hết lòng yêu thương và nâng đỡ tôi trên mọi nẻo đường đời.
* * *
Nhưng khác với mọi năm, tôi đã không viết bài chúc mừng Sinh nhật đối với mỗi người nữa. Không phải cảm xúc của tôi đã cạn đi. Mà vì...
Tôi đã đăng và xóa rất nhanh những bài viết có liên quan chút ít gì đó đến những câu chuyện riêng, những tâm tư của cá nhân, những con người thật, việc thật đang diễn ra trong cuộc sống hàng ngày. Là vì...
* * *
Mà vì...Là vì...
Cách đây khoảng mấy tuần, một học sinh nam bỗng nói với tôi: "Em tìm ra được trang Blog của cô. Em thức cả đêm để đọc luôn đó cô".
Thôi chết rồi! Blog của tôi, ai đọc cũng được cả, nhưng học sinh thì không? Có những điều các em chưa trải qua, chưa đủ sức để hiểu. Các em chỉ nên biết tôi với tư cách là cô giáo dạy Văn của mình. Còn cuộc sống riêng của tôi, các mối quan hệ, các trạng thái tình cảm, các câu chuyện linh tinh vớ vẩn khác các em không nên biết.
Đó là lí do vì sao tôi xóa hết các bài viết mà theo ý tôi, nó quá nhiều thông tin về bản thân.
* * *
Đó cũng là lí do vì sao thời gian gần đây tôi rất ít viết bài mới, ít lên Blog. Thậm chí, tôi đã nghĩ đến việc đóng vĩnh viễn trang Blog này, để không một học sinh nào biết được cô giáo của nó sống ra sao và nghĩ ngợi điều gì nữa.
Nhưng đôi khi cũng thấy tiếc nếu mình không viết cái gì. Mình sinh ra đã yêu văn chương, lại làm nghề dạy Văn. Một cô giáo dạy Văn mà không viết được một cái gì cho ra hồn kể cũng đáng hổ thay. Nếu muốn viết thì Blog là mảnh đất tốt nhất để gieo trồng những hạt chữ ấy.
Blog cũng là động lực. Vì người viết phải có người đọc thì mới muốn viết. Viết mà chả cho ai đọc thì viết để làm gì. Và khi đã có động lực thì cảm xúc mới được thăng hoa và mới có thể "bật" ra được cái gì đó có hồn một chút.
* * *
Thế mà cái thằng học trò đã cắt mất "hứng" của tôi. Vì nếu nó biết thì nhiều đứa học sinh khác cũng sẽ biết. Và thế là tự dưng cô của chúng nó làm gì, nghĩ gì, đi đâu, quen biết với ai...chúng nó biết cả. Tôi nhớ năm trước, vào Blog (yahoo cũ), đột nhiên thấy một bình luận của một con bé đang học 12, ngay lớp mình dạy. Thế là qua hôm sau, tôi lập tức xóa hết mấy trăm bài viết.
Yahoo đóng cửa, qua Blog mới, vả lại, khi "phây" ra đời, bọn trẻ ùn ùn kéo qua đó, Blog chỉ còn dành cho "người già", tưởng là "bí mật" rồi, tha hồ tung ngòi bút. Nhưng không ngờ chúng vẫn mò ra. Thế là một lần nữa, lại phải giấu mình.
* * *
Những điều tôi viết, với bạn bè Blog ở xa, đọc lên cũng chỉ như một câu chuyện giải trí. Nhưng với học sinh hay những người đang ở ngay quanh tôi, nó lại là những thông tin quá sức "trần trụi" về đời tư. Tuy tôi không nói rõ tên nhân vật, nhưng nếu ai sống ở đây, tình cờ gặp tôi trong những sự kiện được nhắc tới trong bài viết, có thể dễ dàng suy ra người tôi đang nói đến là ai. Và như vậy thì hoàn toàn không hay cho cả tôi lẫn nhân vật đó.
* * *
Vì vậy, Blog của tôi sẽ bị khép bớt các thông tin qua việc hạn chế viết. Hoặc nếu có viết, tôi cũng sẽ không để một số bài viết quá lâu.
Mong các anh chị em ghé thăm nhà và có để lại lời chia sẻ thông cảm cho tôi nhé! Ngay cả Sinh nhật của những người thân mà tôi cũng không viết lời chúc mừng vì không muốn lộ thông tin về họ mà.
* * *
Thế mới thấy sống như mình muốn là điều không dễ. Có những lúc phải giấu mình đi, phải bớt cảm xúc, phải giảm đam mê và hơn hết là phải biết mình sẽ làm gì!