Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2016

TỪ LÚC ĐƯA EM VỀ...




                                         
                                         Là biết trùng xa như ngàn khơi
                                         Nhòa tan lời sóng chẳng trông vời
                                         Dấu chân in cát không còn mãi

                                         Lòng cũng tàn rơi trong phai phôi...
                                                                         17 - 4 - 2016


------------------------------------------------------------------------------------------


     Nếu buộc phải rời xa những kỉ niệm ngày xưa từng vun đắp cuộc sống của tôi trong những tháng năm đầy đau khổ, thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, những khoảnh khắc thật yên tĩnh của tâm hồn, khi tôi không phải lo nghĩ và suy đoán, tưởng tượng vẩn vơ về những cơn ác mộng. 

    Nếu buộc tôi phải quên đi quá khứ, như rũ bỏ một đau buồn, thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi những đau buồn ấy, để tôi không có gì phải nuối tiếc.

     Nếu buộc tôi phải đồng hành suốt chặng đường đời còn lại với sự lẻ loi thì hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, cảm giác hạnh phúc khi trong tay tôi là một bàn tay khác, ấm nóng và mạnh mẽ.

     Nếu buộc tôi phải luôn nở nụ cười tươi để giấu thật kĩ những lúc tôi âu sầu thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, sự đau nhói trong tim khi bắt gặp nụ cười của người ấy đang đọc tin nhắn của người khác. 

     Nếu buộc tôi phải nói lời chia tay thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, hơi thở hắt ra nhẹ nhõm nén sâu từ trong lồng ngực khi nghe người ấy nói: Ta hãy tiếp tục bên nhau.

      Nếu buộc tôi phải giải thích một điều gì đó về tình cảm thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, sự kiêu kì và ngạo nghễ của một kẻ luôn mong mình chiến thắng. 

     Nếu buộc tôi phải trở thành người cao thượng và chỉ luôn biết hi sinh thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, cái tầm thường của một con người bình thường, biết ghen tuông và luôn đố kị.

     Nếu buộc tôi phải cho đi tất cả những gì tôi có thì xin hãy cho tôi giữ lại một chút thôi, sự đòi hỏi và ước muốn được tận hưởng.

     Nếu buộc tôi phải thay đổi chính mình thì xin hãy để cho tôi: Vẫn Cứ Mãi Là Tôi.