Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

SAY







                                Là đà trời ngả đất nghiêng
                         Màn đêm rạch một nét xuyên qua hồn.
                                Ngoài khung cửa, gió bồn chồn
                         Câu thơ lảng vảng chập chờn qua tai.
                                Căn phòng tưởng một, hóa...hai
                         Say đâu...chỉ có một vài ly thôi!
                                Uống cho bề bộn cuộc đời,
                         Cho câu hờ hững, cho lời nhớ thương,
                                Uống cho quên hết đêm trường,
                         Cho quên lối rẽ, con đường chia hai.
                                Uống cho nhòa nhạt bóng ai
                         Hôm nay đã hết, ngày mai chẳng còn.
                                Trăng treo một mảnh chon von
                         Bầu trời, mặt đất chắc còn...như xưa?
                                Chai còn, rượu hết hay chưa
                         Dốc li rượu cuối, cũng vừa trên môi,
                                Đắng cay dở khóc dở cười
                         Buồn vui cũng một cuộc đời để say!





Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016

KHOẢNH KHẮC

      Cuối cùng thì sự kiên nhẫn của gã đã chiến thắng.
     Nói cho đúng hơn là nàng đã không ghét hay thờ ơ với gã cho đến tận cùng. Mặc dù đối với gã, nàng cũng chưa bao giờ chịu nhịn những lời thẳng thắn đến phũ phàng.

* * *

     Ừ, nàng nhớ lại, gã cũng không là ngoại lệ. Nàng trút vào người khác những lời đắng lòng như thế nào thì nàng cũng trút vào gã y như thế. Theo tâm lý thông thường, tất cả đều lặng lẽ rời xa nàng. Nhưng rồi một sự lạ lùng đến nỗi chính nàng cũng cảm thấy khó tin, đó là rồi tất cả cũng sẽ quay lại tìm nàng, dù sớm, dù muộn. 

* * *

     Gã có thói quen và nhu cầu chia sẻ, kể cả chia sẻ những ý nghĩ về nàng. Qua lời của gã mà nàng hiểu những điểm yếu của mình, đó là nàng rất dễ tha thứ, cho dù bản tính của nàng là lạnh lùng. Nàng dễ tha thứ nhưng không dễ bỏ qua. Kí ức của nàng về người đàn ông như một trang giấy mà anh ta không được phép bôi đen. Nếu anh ta lỡ gạch lên đó vài nét loằng ngoằng của những lời thiếu tình nghĩa, của những hành động hơi thực dụng thì cũng đồng nghĩa với việc anh ta đã góp phần thêm một ít nước đá trong trái tim nàng.

* * *

     Câu chuyện khiến nàng hiểu rằng suy nghĩ của gã về nàng so với ba năm trước đây có sự thay đổi đôi chút. Thời gian dài bặt tin đã giúp gã hiểu ra nhiều giá trị. Và việc gã tìm mọi cách gặp lại nàng bằng được đã là chứng thực cho những giá trị đó. Gã dịu dàng hơn và cũng mạnh dạn hơn. Dường như sự không thay đổi về vẻ ngoài của nàng đã khiến gã có được sự tự tin đó. Nhưng nếu coi đó như một cuộc thi thì phần thắng vẫn luôn luôn thuộc về nàng. Vì nàng biết rất rõ cái người ta muốn ở nàng và cái người ta không thích nàng chạm tới. 

* * *

     Như cái tên của mình, nàng giống như một nguồn nước, nếu đào hố mà chặn nó lại, nó sẽ cạn khô; nhưng nếu khơi nguồn cho nó được tự do, nó sẽ đi mất. Cho nên tốt hơn hết, nó đi đến đâu thì mình cứ theo nó đến đó. Nếu thấy mệt mỏi hay chán nản thì cứ tự động dừng lại và từ tạ trong nhẹ nhàng.

* * *

     Nàng biết cuộc đời này ngắn ngủi lắm. Vì vậy, cho dù không muốn gắn bó thì cũng nên lưu lại một vài khoảnh khắc đẹp.

     





Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016

CHỈ MỚI LẤY RA CÁI BA LÔ...





      Mới lấy ra thôi, chứ đã đi đâu. Lốc ảnh này đã chụp hơn một tháng trước, trong một chuyến lang thang mà càng về cuối ngày, độ hào hứng của nó càng giảm dần. Mình không thấy mệt mỏi, nhưng đã cảm giác trước sự phôi pha...
--------------------------------------------



     Gã là bạn đường, và cũng là người chụp ảnh cho mình. Có khi là mình tự chụp, vì máy có chế độ chụp tự động mà. Nhưng, càng ngày mình càng thấy không thể làm bạn được với gã nữa.
------------------------------------------



     Tâm hồn gã đơn giản, suy nghĩ của gã cũng đơn giản, kiến thức cuộc sống và giao tiếp của gã... tất cả đều đơn giản. Làm bạn với một người mà hầu như mình không chia sẻ được cái gì, hoặc là chỉ có một người nói, một người im lặng ngồi nghe rồi gật gù, rồi đồng tình, không phản bác, không tranh luận, không chỉ bảo..., mình thấy thà mình cứ đơn độc như 16 năm đã qua còn hơn.
-----------------------------------------



     Mình đã quen với những chuyến đi dọc ngang Bắc Nam mà chỉ có một mình. Cứ một cái ba lô - cái này hỏng thì thay cái khác - bước chân mình chưa bao giờ thấy mệt mỏi hay chán nản.
-----------------------------------------



     Lấy cái ba lô để được vui sướng với cảm giác chuẩn bị lên đường. Nhưng dù mình có đặt chân đến nơi nào đi chăng nữac thì trừ những người thân yêu nhất của mình, không ai gặp được Thủy đâu!