Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

BÂY GIỜ, THỦY...





                             Bây giờ Thủy như hạt bụi
                               Đôi chân mệt mỏi đường trần
                               Bàn tay u buồn cặm cụi
                               Ánh nhìn nhiều thoáng phân vân.

                               Thủy về tìm xưa trong cỏ
                               Nương theo vạt nắng trong ngần
                               Gửi chiều bay tan nỗi nhớ
                               Chắc là cũng chút bâng khuâng

                               Hôm qua Thủy còn rong ruổi
                               Đường xưa chuyện cũ lâu dần
                               Ngày mai có còn thấy nuối
                               Quay lưng mà tiếc dấu chân ?

                               Có người đừng mong Thủy nữa
                               Chiêm bao ảo mộng xa vời
                               Nửa khuya ai còn gõ cửa
                               Qua đường lữ khách tình lơi...

--------------------------------------------------

     Bài thơ này mình viết lâu rồi, đăng lâu rồi và cũng đã xóa lâu rồi. Nhưng hôm nay tự nhiên muốn đăng lại, vì nó rất phù hợp với tâm trạng và cuộc sống của mình suốt gần một tháng qua.
     Kể từ hôm đi Đà Nẵng về, mình bị cuốn theo liên miên những tiệc tùng, những gặp gỡ và nhất là các chuyến đi. Đi đến nỗi da rám nắng. Những chỗ nào lộ ra ngoài lớp áo quần đều bị sẫm màu. Mình chợt nhớ đến một bài thơ mình viết cách đây gần bốn năm:

                        Anh ví tôi như con ngựa bất kham
                        Mặc sức phi khiến cương anh lạc lối
                        Tôi đi theo lũ thác ngàn hú gọi
                        Cơn gió hoang dẫn lối giấc mơ hoang.

                        Đừng cố chi, đừng mặc sức trang hoàng
                        Tàu ngựa đẹp, máng thức ăn bổ dưỡng
                        Sắm làm chi tay cầm cương lực lưỡng
                        Chẳng ăn đâu với tiếng gọi đại ngàn.

                         Tôi không hề nuối tiếc hoặc thở than
                         Buông chân mỏi qua muôn vàn dốc đá
                         Uống suối rừng và nhẩn nha cây lá
                         Ngắm trăng khuya rơi xa lạ dặm đường.

                         Đừng trách tôi không yêu, giận, ghét, hờn
                         Tôi mặc kệ những đau buồn nông nổi
                         Gót mải mê nên chẳng nghe gió thổi
                         Bỏ sau lưng xào xạc lá cây rừng.

                         Nếu nhớ nhau chỉ hãy nhắc tôi đừng
                         Quên ngày cũ, lúc ta dừng bên suối
                         Ngắm chùm hoa treo vách rừng tiếc nuối
                         Một thoáng xưa, xuân tuổi nụ đã tàn.

                         Đừng trách tôi ! Chốn tình cũ hoang tàn
                         Thả nước kiệu, hứng trăng ngàn rong ruổi
                         Kẻ phiêu diêu vốn làm gì có tuổi
                         Dấu chân buồn năm tháng vẫn ngược xuôi ...
                                                                                    13 - 12 - 2011
     Ừ, đi thì cứ đi, gặp thì cứ gặp, tiệc thì cứ tiệc, cười thì cứ cười nhưng buồn thì cứ buồn.


         "Dốc hết những chén chua cay này, lêu bêu như gã du ca buồn...". Chiều trên đập An Thọ cùng những người bạn thân.




            Biển Phổ Vinh cùng Đinh Mỹ Liên- cô bạn thân nhất từ thuở thiếu thời, 12 năm rồi mới gặp lại. Cũng nhờ Blog này mà tìm được Mĩ Liên, xa xôi đến nửa vòng trái đất.


       Trên thuyền của Kiểm ngư Đà Nẵng ngày 12 - 7. Lần đầu tiên, biết thế nào là cuộc sống của những người lính trên biển.


          Đến cảnh sát biển Tam Kì ngày 13- 7 thì không được phép lên thuyền nữa, chỉ có thể đứng trước nó mà chụp ảnh để về khoe thôi. 



                                      Giữa đỉnh đèo Vi-ô-lắc, ngày 21 - 7.


                                 Một thoáng Kon- tum, chiều 21 - 7. 


                      

                            Lời của đá, chiều 23- 7, tại  Hóc Mó. 




                      "Sóng khắc khoải vỗ tan tành ước vọng
                        Biển ầm ào gọt giũa một dòng thơ".





                                        Đại Nội Huế, chiều 26 - 7.




                                Hoang tàn lăng vua Thiệu Trị, chiều 27 - 7.

---------------------------------------------------

                  "       Kẻ phiêu diêu vốn làm gì có tuổi
                         Dấu chân buồn năm tháng vẫn ngược xuôi ..."



Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

TẠM BIỆT SÀI GÒN




       Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, mình sẽ rời Sài Gòn. Chuyến đi chỉ trong vòng 6 ngày, cả đi lẫn về cho dù hiện giờ mình vẫn là tỉ phú về thời gian. Tức là có về ngoài quê thì cũng chỉ suốt ngày ngồi chơi nếu như không xem việc may vá, chăm sóc vườn cây là công việc.
      Vào mấy ngày, mà chẳng đi chơi đâu. Mà làm sao đi được nữa. Các con đi làm từ sáng đến tối mới về đến nhà. Mình ở nhà chỉ lo cơm nước, giặt giũ, chợ búa. Thậm chí muốn đi Siêu thị gần nơi ở nhất (cách 2km) cũng phải cuốc bộ chứ có đứa nào rảnh mà đưa với đón. May đâu chỉ còn buổi tối, đi lăng quăng cũng mấy Siêu thị đã quá quen thuộc. Thấy chán!
      Phải chấp nhận thôi. Các con giờ đã trưởng thành, đã tự bương chải lo cho cuộc sống, mình không phải gửi tiền nuôi nữa là may lắm rồi. 
      Din Lu cũng giỏi, tự thân xin việc, không qua bất kì một sự giúp đỡ nào, và hay cái là xin rất nhanh có việc. Gần như sau phỏng vấn là phải đi làm ngay. Mới đi làm, nhưng lương tháng chúng nó đã bằng, thậm chí còn hơn lương mình đi dạy đã 25 năm. Đời thật trớ trêu.
      Tuy nhiên, như vậy cũng chưa phải là trách nhiệm của mình đã hết, còn phải lo chuyện vợ con, nhà cửa cho chúng nó nữa. Ở cái đất Sài Gòn này, nhà thấp tiền nhất cũng đã suýt soát một tỷ. Cho dẫu không có tiền bỏ ra mua nhà cho con hoàn toàn, thì cũng phải phụ giúp được phần nào, không có gì cả, sau này con dâu nó... khinh! (là mình nghĩ thế! Mà chắc là đúng thế. Sự đời, cần thâm trầm một tý, đâu cứ vô tư toét miệng ra cười được.)


* * *

      Vào Sài Gòn, bạn bè, học sinh đầy ra. Rồi những bạn chỉ quen trên Face cũng hẹn gặp, cafe. Nhưng mình trốn hết. Trốn vì... nghèo! Đành rằng vào đây, mình là khách, người mời là chủ. Nhưng mình không thích "ăn không" của ai cái gì. Người ta mời mình được hai thì ít ra mình cũng phải mời lại được một. Nhưng xét thấy túi tiền của mình không đủ sức cho những "ăm miếng trả miếng" ấy nên thôi, tốt hơn hết là tránh mặt. Ai giàu cứ chơi với giàu. Còn mình nghèo, mình cứ bạn nghèo mà tụ tập. Chơi với giàu, mời người ta đi cafe quán cóc người ta cười vào mũi cho. Bạn nghèo của mình chỉ cần một ấm trà cũng đủ thâu đêm suốt sáng là chuyện. Tự trọng - đó là cái duy nhất mình có được trong cảnh nghèo.


* * *

       Tâm trạng thật mâu thuẫn. Xa các con thì nhớ. Nhưng vào với chúng lại thấy buồn. Chúng đi suốt, mình như con chó bị nhốt trong nhà. Đúng quá đi chứ, ở cái đất Sài Gòn này, ở nhà một mình mà dám mở cửa ra à. Nếu mình mà không biết lên mạng thì có nước rảnh và buồn mà chết được. Hèn gì mấy ông bà nhà quê vào thăm con chỉ được vài ngày là đòi về. Nhịp sống ở cái thành phố ồn ào, lắm cơ hội nhưng cũng nhiều thách thức này cuốn người ta đi như một guồng máy, không quay không được. Những người như mình đang dần dần trở nên chậm chạp, u lì, kém cỏi và vô tích sự. 


* * *

     Thôi, về quê. Tạm biệt Sài Gòn, tạm biệt những ngày rỗi rải và buồn chán. Về với góc sân, mảnh vườn đơn côi nhưng quen thuộc của mình thôi. 
     Vào đợt này, không đi đâu cả nên không có ảnh phong cảnh hay ảnh chơi bời để khoe. Nhưng có ảnh chân dung đang ngồi buồn như con chó ốm đấy. 
      Hình như còn được một thứ - mà trời thương cho kiếp nghèo nên an ủi ban tặng một chút - đó là  dù đi ra đường hay đi trên tàu hay đi siêu thị; dù ăn mặc chỉnh tề hay tồi tàn; dù mặt mũi son phấn hay không son phấn - vẫn bị các nhóc sinh viên đáng tuổi con gọi bằng... chị (!). Dù sao cũng còn được một chút... sướng trong lòng sau những vất vả trên đường đời đơn độc. 



       Mượn cái áo của Ku Lu mặc nên mới có cái dòng chữ ấy nhé, chứ không phải là già rồi còn đòi cưa sừng làm nghé đâu.



Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

MỘ CHÔN KỈ NIỆM - 1






                             
                                  Gió cuốn hết những vầng mây mùa hạ
                                  Mối tình xưa cũng vĩnh viễn qua rồi
                                  Những ngọt ngào trong ánh mắt làn môi
                                  Thành thật đấy mà cũng gian dối đấy!
                                   Anh đừng buồn khi có ngày chợt thấy
                                  Ta trong tay một gã đẹp hơn anh
                                   Những ảnh hình xinh như một bức tranh
                                   Đừng chạnh tủi những gì còn xưa cũ
                                   Biết không anh, những đêm mưa vần vũ
                                   Cái gió đông ràn rạt buốt tê lòng
                                   Ta thật tình cũng có lúc ngóng trông
                                   Nhưng người đến không phải là anh nữa!
                                   Đối diện anh, ta chưa từng lần lữa
                                   Khước từ anh! Những mộng mị chán chường
                                   Kỉ niệm giờ cũng chẳng chút vấn vương
                                   Ta mải miết với chặng đường, rất vội
                                   Cũng có khi anh mượn vài bóng tối
                                   Và rủ ta đồng lõa một đôi lần
                                   Nhưng hãy đừng, khoan nở nụ cười thầm
                                   Tay nắm đấy, nhưng chẳng cầm tim được!
                                   Trên đường đời ta không cùng anh bước
                                   Nhớ nhung ta không dành chỗ cho anh
                                   Những yêu đương của xa lắc ngày xanh
                                   Ta đào đất vun mộ thành Kỉ Niệm!