Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

TÌNH MỘNG




                                              Trên sàn diễn tình luôn là giấc mộng
                                              Lung linh say những vũ điệu hoan nồng
                                              Khi trút hết dư âm còn lắng đọng
                                              Mới nghe mình tay vẫn nắm hư không...
                                                                                             29 - 10 - 2015



---------------------------------------------------------------------


      Hơn nửa tháng rồi mới quay lại chốn này. Tuy chỉ là một ngôi nhà ảo, thế nhưng vẫn thấy lòng mình bâng khuâng như vừa mất một cái gì, cũng lại như vừa tìm lại được một cái gì. Trước đây, khi mới tham gia ngôi nhà Blog, sự đông vui, náo nhiệt và cũng không ít thị phi của nó đã khiến mình nhiều khi chán nản, nhưng cũng nhiều khi thân thiết, gắn bó. Lúc đó, lòng đã tự nhủ lòng: cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không bao giờ rời xa ngôi nhà vừa rất riêng nhưng cũng lại rất chung này. 
      Chính tại nơi đây, lần đầu tiên mình được kết bạn, làm quen với bạn bè trên khắp đất nước, thậm chí, cả bên kia những bờ đại dương. Tình cảm với các anh chị em, bạn bè xa gần, tuy ảo mà thực, rồi cũng có thực mà ảo. Mọi cung bậc của tình cảm, mọi nỗi niềm của cuộc sống đều có thể tìm thấy và được chiêm nghiệm ngay tại chính nơi này. 
      Thế mà chính mình lại rời xa nó, khi có những trang mạng khác hấp dẫn hơn, tiện lợi hơn và cũng sôi động, ồn ào hơn. Đôi khi ngồi suy và ngẫm, thấy rằng điều đó cũng như quy luật của tình cảm, có gắn bó sẽ có chia xa; có nồng nàn sẽ có lạnh nhạt. Biết làm sao...
      Trong đời, không hiếm gì người mình đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ quên họ. Nhưng rồi thực tế, mình đã không thể trước sau như một với ai, cũng như họ, đã không thể trọn vẹn tình cảm với mình. Không hờn, không oán, không trách, không xin, cũng không tha. Và khi thật sự ngồi lại mà chất vấn lòng mình, cũng thấy mình hết tình, hết nghĩa, hết nhớ, hết thương, hết mong và cũng không còn đợi.
      Thoáng hy vọng, có ai đó sẽ lay động và gìn giữ được con tim mình - cũng như mình- sẽ lay động và gìn giữ được trái tim họ, dẫu không vững bền thì cũng đừng mai một nhanh quá theo thời gian.
      Đừng như những khúc tình ca trong những vai mình đã từng diễn. Bởi tình ca trên sân khấu lung linh lắm, nhưng là chỉ khi vẫn còn ánh đèn. Khi tắt hết âm thanh, ánh sáng đi, thì chỉ còn là bóng tối cùng những hư không...











Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

VÌ ĐÓ LÀ EM






                                         Nắng nghiêng nửa vạt tàn rồi
                                   Ta còn đi kiếm một lời xa xưa …
                                         Cỏ cây đợi bước chân mưa
                                   Sầu đông đợi gió sang mùa trổ bông
                                         Ta ngồi đợi má có hồng
                                   Soi gương vuốt tóc có bồng bềnh chưa?
                                         Nhưng mà… cỏ dại đã thưa
                                   Nhưng mà… chiều cũng đã vừa muốn đêm
                                         Nhưng mà… một bước chân quen
                                   Đã quên lối rẽ bậc thềm rong rêu
                                         Nhưng mà… ta đã buồn thiu
                                   Lời xưa chưa lệ  mà chiều rưng rưng…



Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

TÌNH ĐÁ

               




                                                Im lìm thế ngàn năm không tiếng nói
                                                Ta gửi tình cho đá tạc câu thơ
                                                Và những lúc thấy tim mình đau nhói
                                                Vẫn mông lung tình sẽ đến bất ngờ!
                                                                                   11 - 10 - 2015