Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

TA - 4






                         Bâng khuâng cuối trời mây cũ
                          Xa xăm tình mỏi mệt chờ
                          Ta không ngồi bên cửa sổ
                          Mà nghe chiều vẫn hoang vu

                          Ngày mai ta về nẻo khác
                          Quên đi vạt cỏ ơ hờ
                          Có người ngày xưa còn nhắc
                          Ta đau suốt một vần thơ

                          Ta còn đâu những giấc mơ
                          Nửa đêm dật dờ ác mộng
                          Cuốc kêu tiếng ngàn vô vọng
                          Ngón tay nắm một bàn không...



Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

GÓC TỐI




     Sáng êm ả. Không khí trong quán cafe cũng êm ả. Câu chuyện của nàng và gã cũng êm ả.
    Gã có vẻ khoan khoái và bình thản. Suốt từ lúc gặp nhau cho đến giờ, nàng chưa hề làm cho gã thấy khó chịu một điều gì. Nàng ăn nói nhẹ nhàng, mọi thao tác của nàng đều chu đáo. Đi với gã, nàng mặc đẹp, trang điểm nhẹ nhưng không sơ sài. Vài người đàn ông ngồi ở các bàn bên cạnh cứ đưa mắt nhìn nàng. Gã là trai xứ lạ, phần thì yên tâm nơi này chẳng ai biết mình, phần thì cũng tò mò bởi một cách ứng xử văn hóa rất khác với miền đất xuất thân của gã nên gã đang vui vẻ. Gã vui vì gã tin nàng. Gã tin rằng nếu nàng không chân tình, nàng sẽ chẳng có lí do gì để phải chu đáo, tận tình đến như vậy đối với một gã trai đến từ nơi xa xôi như gã. Rõ ràng là bốn năm qua, gã đã không nhầm. Nàng thật tuyệt!

* * *

     Điện thoại của nàng có tín hiệu cuộc gọi đến. Nàng rút ra và nhìn. Sau đó, nàng bấm nút và nghe. Nàng cũng không rời khỏi chỗ ngồi. Nghĩa là đối diện với nàng, phía bên kia chiếc bàn nhỏ, vẫn là gã. Gã đang im lặng để nàng nói chuyện. 
     Nàng không đứng lên, không đi ra chỗ khác để nghe máy không phải vì nàng không biết đến phép lịch sự, cũng không phải vì nàng lười, cũng không phải vì nàng thích khoe khoang. Mà chỉ đơn giản là vì nàng biết cho dù nàng có ngồi đây hay đi ra chỗ khác thì cũng sẽ gây nên sự nghi ngờ, sự khó chịu cho cả người đang ngồi trước mặt nàng, cho cả người đang ở đầu máy bên kia. Nếu nàng đi ra chỗ khác, sự nghi ngờ sẽ mơ hồ. Nếu nàng ngồi đây, sự nghi ngờ sẽ cụ thể hơn, có "minh chứng" đàng hoàng.
      - Chị đang nghe!
      - Chị đang làm gì đấy? Sao tối qua em gọi chị không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời?
      - À, chị đang đi chơi, cách nhà 40km. Đêm qua chị không có nhà.
      - Thế sao không nghe máy?
      - Thì bận đi chơi mà.
      - Chị đi với ai?
      - Một người đàn ông! - Nàng nói và đưa mắt nhìn gã. Mắt gã đang hướng lên trần nhà, nơi mái lá của lều cafe đang lấp loáng những tia nắng sớm.
     - Có không đó! Giờ chị đang ở đâu?
     - Trong quán cafe.
     - Còn người đàn ông ấy đâu?
     - Đây này, đang ngồi trước mặt chị.
     - Chị giỡn hoài. Em nhớ chị lắm!
     - Thật hả? Nhớ nhiều không?
     - Nhiều. Chị đi chơi mà không nghĩ đến em gì hết!
     - Có nghĩ chứ. Nhưng đi chơi thì vẫn cứ đi!
     - Chị nói vậy không sợ người đàn ông đang ngồi trước mặt chị nghe được hay sao?
     - Thì vẫn đang nghe đấy chứ! Chị nói gì người ta nghe được hết. Chỉ có em nói là người ta không nghe được thôi! - Nàng nói và khẽ mỉm cười, mắt vẫn nhìn chòng chọc vào gã trai trước mặt. Gã tránh ánh mắt nàng bằng cách xoay người ra phía hồ cá.

* * *

    Nàng cúp máy. Gã  nhấp một ngụm cafe. Im lặng một lát:
    - Ai thế chị? 
    - Một chàng trai, như em vậy. Chỉ có điều cậu ấy dân miền Nam. Còn em dân Bắc.
    - Chị quen lâu chưa?
    - Lâu nhưng không bằng em.
    - Người ấy nói là nhớ chị hả?
    - Ừ. Chị hỏi lại là nhớ nhiều không, cậu ấy nói là nhiều đó thôi.
    - Chị có quan hệ gì với người đó?
      Nàng bật cười:
    - Như em vậy thôi!
    - Chị...
      Nàng nói nhanh:
    - Chị đã nói rồi, em đừng thắc mắc. Vì em sẽ chẳng làm gì được cho chị đâu.
     Gã im bặt. Nàng dịu giọng:
    - Nói chuyện khác đi. Trưa nay ăn món gì nhỉ?

* * *

     Gã trai ngồi trước mặt nàng không vui. Gã ở máy bên kia cũng không vui. Nàng lại càng không vui. Đó không phải là cái để nàng có thể tự hào. Không biết gã có hiểu vì sao nàng nghe máy của người khác mà vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không cần giấu diếm không. Nếu hiểu, gã sẽ thấy được sự bất lực của gã cũng như bi kịch của nàng. Gã không đủ quyền hạn để khiến nàng sợ hoặc phải dối trá. Còn nàng...

* * *

     Nàng đưa mắt nhìn ra xa xăm...
     Cả hai gã trai, không ai có thể làm được điều gì cho nàng.
     Nàng cứ việc nghe máy của bất cứ ai mà không cần phải đứng lên đi đâu hoặc giấu diếm gì cả.
     Chỉ có gã trai là phải im lặng, mím chặt môi và đưa mắt nhìn lên trần nhà - như gã!






Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015




                                                                   1
                                                                                                       

                                     Chẳng ai còn nhớ ta xưa
                             Có người đầu bạc vẫn chưa tìm về
                                     Lạc loài một mảnh tình quê
                             Đêm mơ mấy giấc được về cố hương !

                                                             2

                                      Ta mơ làm kẻ tha phương
                             Để đêm thấy vắng, để đường thấy xa
                                      Để mong một thoáng quê nhà
                             Để ta quên hết bên ta bạc bèo !



Một thoáng dừng chân bên Hồ Gươm, 3 - 1 - 2015


Cùng em gái trước tượng Lý Thái Tổ

Thứ Ba, 24 tháng 3, 2015

TA - 3





                         Một người không hẹn đến
                         Một người đã vội đi
                         Khi thuyền không đỗ bến
                         Trăng vàng đợi người chi?

                         Ta nghe chiều hoang lạnh
                         Đen vầng lá u sầm
                         Tán cây sau mưa tạnh
                         Giọt tình nước lặng câm.
                      
                         Một dòng sáng tràn sông
                         Ngại ngần không trào sóng
                         Dù nghe chiều tắt ráng
                         Ta còn đợi đò sang...




Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

TA - 2





                    Gió không đưa nổi mây về với
                    Gã khách nơi xa - kẻ bạc lời
                    Thiếu phụ giơ tay mà không tới
                    Một nửa vành trăng khuyết lẫn vơi.

                    Ta nhớ rằng khi vẫn bên người
                    Ta đã ươm vun tình đầy vơi
                    Ta mong gom hết mây và gió
                    Buộc chặt quanh ta một túi trời.

                    Năm tháng qua đi - cũng ngậm ngùi
                    Chẳng thể cân đong những buồn vui
                    Mắt ta đông cứng hai dòng lệ
                    Chẳng giọt nào rơi nhợt màu môi.

                    Ta không cười nên mặt chẳng tươi
                    Mắt vẫn đăm đăm một góc trời
                    Tim ta nhỏ lắm nên không thể
                    Ôm trọn tim ai - một cuộc đời.
                                                                     29 - 1 - 2012








Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015

TA - 1


                 


                                  Đâu là chốn ấy ? Ta nghe mãi
                                  Vài tiếng sương gieo giọt lạnh lùng
                                  Người sải chân đi, đừng ngoảnh lại
                                  Ta nhìn lối cỏ nhớ mông lung...

                                  Ngày mai ta bước trên đường vắng
                                  Bụi cuốn bàn chân chấp chếnh buồn
                                  Nước mắt vào môi dường như đắng
                                  Gió vẫn cuồng điên, mưa vẫn tuôn.

                                  Ta kể bâng khuâng những ngày xưa
                                  Ta nhớ vu vơ chuyện tình đùa
                                  Ta ngẫm đời ta như bọt bể
                                  Ta nhìn ngày tháng tựa thoi đưa...
                                                                                      8 - 1- 2012





Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

ĐÔI LỜI VỚI BẠN BÈ BLOG



      Các bạn bè Blog thân mến!
      Bắt đầu từ bài viết này, mình xin khóa phần nhận xét, bình luận của các bạn. Tất nhiên, việc làm nào cũng có lí do riêng của nó. Mình xin nêu ra đây một vài lí do, mong rằng sẽ được các bạn thông cảm và thấu hiểu:

- Theo yêu cầu của một người bạn rất thân, mình lần lượt đăng lại mấy chục bài thơ "Ta" và một số bài thơ khác mà trước đây mình đã đăng rồi nhưng đều xóa hết. Vì là bài đăng lại nên không cần các bạn phải bình luận. Sở dĩ trước đây mình xóa là bởi có một số bài mình thấy nó nằm bên một Blog khác với cái tên khác, trong khi tác giả lại là mình. Nghĩ cũng tức nên xóa. 

- Bài viết của mình đều liên quan đến những nhân vật có thật. Kể cả hình ảnh đăng lên cũng là thật. Có khi là hình cắt ra từ một clip hoặc chụp từ một buổi tập kịch hay tập múa. Nhưng đều là những con người đang sống quanh mình. Do đó, nhiều khi các bạn bình luận không hay sẽ động chạm đến họ. Mình thì không sao chứ họ là người vô can. Chỉ vì bài viết của mình mà mang tiếng nên mình không muốn họ phải chịu ấm ức như thế.

- Mình rất bận nên nhiều lúc không kiểm soát được thường xuyên Blog của mình, cũng không rảnh nhiều để liên tục trả lời hay thăm hỏi các bạn. Cho nên, mình chọn cách tốt nhất là im lặng. Bạn nào còn yêu quý mình thì có thể vào đọc để giải trí, có thể suy ngẫm chút đỉnh mà không thì thôi. 

- Mỗi con người là một thế giới riêng, một đại dương tình cảm bao la riêng, khó có ai tường tận được hết mọi ngõ ngách bến bờ. Do đó, họ cần được tôn trọng, được chia sẻ. Chắc chắn những bạn không sống trong hoàn cảnh giống như mình, không trải qua những sự việc như mình đã trải qua, thì không thể hiểu hết được những gì mình làm, hoặc mình viết. Nên nhiều khi, sự đánh giá, nhận xét không đứng trên quan điểm khách quan, hoặc không đi từ những trải nghiệm thực tiễn sẽ gây tổn thương với người được đánh giá.

- Ngoài đời, mình quen biết nhiều, lứa tuổi nào, nghề nghiệp nào cũng có. Người tốt, kẻ xấu gì mình cũng đã từng gặp. Nhưng mình có suy nghĩ: tốt thì chơi mà xấu thì thôi. Mình chưa từng đem lòng quá thì ghét hoặc quá yêu thương ai. Mình đánh giá con người có chừng mực, không quá đà, kể cả những người xấu, mình đều nghĩ họ có hoàn cảnh, có lý do riêng.

- Quan điểm của mình là giúp người chứ không hại người. Nếu ai đó không hợp với mình, không tốt với mình thì mình lặng lẽ rời xa họ. Thế thôi. Họ sống, mình cũng sống. Sống theo cách nào, đó là quyền của họ. Họ làm gì sai đã có lương tâm, có luật pháp. Có thêm cái miệng của mình nữa thì cũng chẳng đi đến đâu, chẳng góp được cái gì, có khi còn làm mọi chuyện rắc rối thêm.

- Suy nghĩ của mình có thể không đúng, có thể tiêu cực. Nhưng là con người thì ai cũng có thể thay đổi theo thời gian, theo trải nghiệm và những bài học thực tiễn. Mình cũng thế thôi.

* * *

      Vì vậy, các bạn có thể đọc Blog này như vô tình lướt mắt trên một trang báo, nó sẽ có cái hay, cái dở, cái đúng, cái sai...Đánh giá như thế nào là quyền của các bạn. Nhưng nó sẽ không đến tai mình, trước hết là để không động chạm đến những nhân vật có mặt trong bài viết.
    
    Thế nhé, mong các bạn lượng thứ! 



Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2015

MẢNH GHÉP




                                         Vì sao chỉ là mảnh ghép
                                         Mà không là cả đời nhau
                                         Cánh cửa cuộc đời mở khép
                                         Đi ngang cũng chẳng ngoái đầu

                                         Một thời ta yêu như thế
                                         Tưởng chừng cháy cả đam mê
                                         Một thời tưởng như không thể
                                         Chia đôi - dù chỉ câu thề 

                                         Hóa ra tình là cõi mộng
                                         Để ta tự ghép vào nhau
                                         Trò chơi lâu rồi, chán thế !
                                         Cắt ra - mỗi mảnh nát nhàu...
                                                                     15 3 - 2015


( Ảnh chỉ là minh họa. Do ảnh này cắt và ghép dễ nên tôi lấy nó ra nghịch ).


* * *

    Lâu rồi chưa viết dòng tự sự nào trên Blog. Phần thì quá bận, phần thì sự xô bồ, vội vã của Facebook cuốn hút tôi. Biết là ở Fb, dễ làm quen, dễ kết bạn hơn. Cũng nhờ Fb mà tôi tìm lại được hầu hết bạn bè đã học cùng Đại học, thậm chí bạn ở nước ngoài cũng tìm được. Nhưng Fb không phải là nơi để giãi bày hay miêu tả những điều có tính chất riêng tư.

     Thì viết trên Blog vậy. Viết ở Blog bây giờ, không còn tâm lý ngại và sợ nữa. Vả lại, mọi người chỉ đọc chứ có mấy ai nói gì đâu mà phải lo. Còn hiểu như thế nào là tùy mỗi người. Tuy nhiên, tôi vẫn rất thích một câu nói của một diễn viên trong bộ phim "Biệt thự táo đỏ" của Trung Quốc: "Những gì ta nghe được, thậm chí nhìn thấy được, vẫn chưa hoàn toàn là sự thật". Vậy thì hơi đâu mà đi đánh giá một con người khi chỉ đọc qua những gì họ viết.

    Thật ra, khi qua Fb, tôi mới hiểu rằng những người có gì viết nấy, đụng đâu viết đó, cái gì cũng viết, ảnh nào cũng đăng; viết sai chính tả, sai ngữ pháp, viết những câu rất ngô nghê ... mới chính là những người thật thà, dễ hiểu, không có gì quanh co uốn lượn cả.
    Còn tôi, viết rồi đọc đi đọc lại, sửa chữa, suy ngẫm, ảnh đăng luôn luôn có ý đồ..., thì chưa chắc đã là người đáng tin cậy đâu. Tôi xoay như chong chóng, lúc thế nọ, lúc thế kia, có trời mà hiểu.

* * *

     Hồi còn học Đại học, bạn bè tôi ít người chỉ qua một, hai mối tình. Nhưng mỗi khi "thay tình", cả bọn lại ngồi lại thắc mắc với nhau: Tại sao khi yêu mối tình thứ hai, thứ ba..., vẫn thấy say sưa, nồng cháy như tình đầu nhỉ? Thế mà người ta cứ nói tình yêu chỉ có một là sao? Tất nhiên, chúng tôi hồi đó có qua mấy mối tình đi chăng nữa thì hầu hết cũng vẫn còn "nguyên", vẫn đủ "phẩm chất" để mà lấy chồng, chứ không như bây giờ đâu.

    Bây giờ, bạn tôi đa số đã yên bề gia thất, con cái học hành giỏi giang, vợ chồng yêu thương đầm ấm, có đứa còn công danh đề huề nữa. Chúng nó, nhiều đứa khá giàu tiền của, đời sống vật chất chẳng thiếu gì.
     Chỉ có tôi là nghèo. Nhưng chúng nó giàu cái nọ, lại nghèo cái kia. Tôi nghèo cái kia, nhưng lại giàu cái nọ.
     Chúng nó tiền bạc, chức quyền không thiếu. Còn tôi lại quá thiếu điều này. Nhưng chắc chắn những "mảnh ghép" trong cuộc đời, chúng sẽ chẳng bao giờ bằng tôi.

* * *

     Đến đây, chắc phải nở nụ cười hài hước, kiểu như AQ với phép "thắng lợi tinh thần" nổi tiếng. Giàu gì không giàu, lại đi giàu các "mảnh ghép" !
     Chắc chẳng có ai lại thích giàu các "mảnh ghép" cả. Ngẫm đời mình, may rủi liền kề.
    Rủi vì đến tận bây giờ, 47 tuổi, mà chỉ toàn những "mảnh ghép". Lúc nào thích thì ghép, mà không thích thì lại tách ra, đi ghép vào chỗ khác.
     May vì đến bây giờ, 47 tuổi, vẫn còn cơ hội để ghép các "mảnh ghép". 
     Vì sao không biến các mảnh thành một mảnh?
     Điều đó đừng hỏi Trời, hãy hỏi Tôi !




Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

8- 3 NĂM NAY THỦY LÀM GÌ?



      Thủy nghịch chứ làm gì nữa.
    Mình đăng một loạt hình lên Facebook. Sở dĩ đăng lên Fb là vì bên ấy có nhiều bạn bè, đồng nghiệp cũng có mặt trong buổi đi chơi, đăng lên cho mọi người xem hoặc tải hình về chứ. Ôi chao! Mới đăng lên chưa đầy một tiếng đồng hồ, tin nhắn Fb của mình hoạt động liên tục liền. Người thì thắc mắc mình chụp hình với ai mà tình thế? Người thì nói mình sao lại thế nọ, sao lại thế kia. Người thì nói là... ghen! Ơ kìa! Người đời thật lạ! Có quen biết, quan hệ gì đâu mà phải tức hay ghen hay nói xấu.
      

* * *

      Vậy thì bây giờ mình đăng lên Blog xem có bị thế nữa không. Nhưng Blog thì chắc chắn không rồi. Bao năm nay, ai chẳng biết mình vốn cá tính, đã đăng thì không sợ mà đã sợ thì sẽ không đăng.