Chán cái Blog càng ngày càng hỏng dần các tiện ích và chậm còn hơn rùa, tôi tạm thời nhảy qua Fb trong thời gian chờ các con về xử lý sự cố. Phải công nhận một điều là Fb tuy ồn ào, xô bồ và phức tạp, nhưng dễ sử dụng hơn Blog, nhất là phần chát để trò chuyện với mọi người. Qua bên đó, tôi lại còn có rất nhiều bạn bè, người thân là "người thật" ngoài đời, đã biết nhau, gặp nhau thường xuyên, thậm chí lại là đồng nghiệp cùng cơ quan nữa.
Cũng từ Fb, tôi lại quen được nhiều bạn mới, độ tuổi nào cũng có. Cũng có những lời kết thân, những cuộc hẹn gặp. Và rồi cuối cùng, dịp để gặp những bạn bè trên mạng đó cũng đã tới, chính là hôm tôi vào Sài Gòn rồi Vũng Tàu cách đây 10 ngày.
* * *
Trước đây, khi chơi Blog, tôi rất hay bị một số kẻ nào đó xúc xiểm và tôi cũng không thể hiểu lý do vì sao.
Thấy tôi hay đăng ảnh nọ ảnh kia lên cũng nói. Tôi thừa nhận là mình hay đăng ảnh, bài viết nào cũng có ảnh minh họa cả, nhiều bài là ảnh chân dung của chính tôi. Nhưng như tôi đã chia sẻ, tôi không thích lấy ảnh của mạng cũng như tôi không có người mẫu để chụp nên phải chụp chính mình. Vả lại, tôi rất say mê nghệ thuật chụp ảnh. Tôi mua máy ảnh là để chụp chứ chả lẽ để cất đi. Mà đã chụp rồi thì đăng lên. Nếu không đăng thì việc chụp còn có ý nghĩa gì nữa. Nếu không đăng thì cũng chẳng muốn chụp. Thêm nữa, chụp là theo ý đồ, theo chủ đề của bài viết chứ có phải là chụp để khoe không đâu.
Nhưng điều làm tôi ngại nhất là người ta cứ nói tôi Phô-tô-sốp trước khi đăng ảnh. Máy của tôi thuộc loại máy "dởm", rẻ tiền, chụp còn xấu hoắc, có đâu mà chỉnh sửa. Vả lại, tôi đâu có di động chụp được 360. Máy của tôi là cái đồ "đập đá" mà. Bản thân tôi khi đưa các ảnh chân dung lên, tôi cũng không biết bên ngoài mình có giống như vậy không nữa.
Sự dè bỉu của một số người khiến tôi đâm ra ngại gặp các bạn bè trên Fb hoặc Blog ngoài đời vì tôi cũng chẳng biết trông mình ra sao khi đối diện với con người thật nữa,
* * *
Và các bạn đừng nghĩ rằng chỉ một mình tôi mới biết ngại điều đó. Cả người mà tôi hẹn gặp cũng có tâm trạng như tôi. Ai cũng sợ đối phương sẽ thất vọng về mình khi gặp thật ngoài đời nên cứ rào trước đón sau mãi. Tôi nói với người sẽ gặp rằng tôi sẽ già và xấu hơn trong ảnh rất nhiều. Người đó cũng nói với tôi rằng người đó sợ tôi thất vọng khi gặp người đó vì bên ngoài, người đó sẽ "xù xì", "thô cứng" hơn chứ không như trong các bức ảnh đã qua chụp 360 đâu. Ừ thì nói để khỏi "ngã ngửa người" ra chứ gặp thì vẫn gặp chứ.
* * *
Cuộc gặp đầu tiên tại Vũng Tàu là giữa tôi và một chàng trai rất trẻ.
Năm 2011, lần đầu tiên tôi gặp một bạn trên Blog ở Đà Nẵng, đó là Blog Nhiếp Phong. Ngồi đối diện với Nhiếp Phong trong một quán cafe, cậu ấy nhận xét tôi trẻ hơn trong hình khoảng 3 tuổi. Đúng là thở phào nhưng đó là chuyện của 3 năm trước. Ba năm sau, người ta sẽ già đi chứ.
Với cuộc gặp tại Vũng Tàu này, tôi sẽ còn phải tốn nhiều trang viết về nó đấy. Ngay phút đầu tiên gặp chàng trai ấy, tôi đã bất ngờ. Trong ảnh, cậu ấy có vẻ mập mạp hơn và "quê quê" hơn. Nhưng bên ngoài, lại hết sức thư sinh và đẹp, một vẻ đẹp khá hiện đại. Cậu ấy cao tới 1,73m nên tôi cứ phải ngước cái cổ mình lên mà nhìn mặt cậu ấy khi chúng tôi đứng ngoài bãi biển.
Tôi hỏi cậu ấy: "Em thấy chị có khác với các hình ảnh đã đăng không?". Cậu ấy bảo: "Không, chị y như vậy!". Ôi thế là mừng hú vía rồi. Là phụ nữ, ai chẳng sợ mình xấu. Tôi cũng như phần đông phụ nữ khác thôi.
Về cuộc gặp đó, tôi sẽ viết ở những bài khác vì giọng văn này không thích hợp đâu. Giọng văn này chỉ đơn giản và văn miêu tả, trong khi cuộc gặp thì lại đẹp và lãng mạn như một bài tình ca vậy.
* * *
Cuộc gặp thứ hai là cuộc gặp với một nhạc sĩ ở Sài Gòn ngay buổi tối tôi từ Vũng Tàu về. Biết tôi chưa ăn tối, anh đưa tôi đi ăn và đi uống cafe. Quán ăn và uống đều gần chỗ hai con trai tôi đang ở trọ nên cũng khá thuận lợi. Về phần ăn thì không có gì đáng để bàn. Ăn cho no thì có gì đâu mà phải kể.
Quán cafe nơi tôi và anh ngồi được bài trí khá cổ điển. Tối đó, các nghệ sĩ hát toàn các bài hát tiền chiến hoặc nhạc Trịnh nên rất phù hợp với không khí thoáng chút mơ màng. Anh nói, chắc có phần nói thêm vào cho tôi vui: "Em còn đẹp hơn cả trong hình nữa". Tôi xin lỗi anh trước nếu anh có đọc bài này. Là tôi chỉ ghi lại những gì anh đã nói với tôi tối hôm ấy thôi nhé! Trên Blog cũng như Fb, ai cũng nói ảnh tôi rất buồn, nhất là đôi mắt. Cho nên tôi tò mò hỏi anh xem mặt tôi bên ngoài có buồn như trong ảnh không. Anh nói là "Không", khi tôi cười thì đâu có thấy buồn.
* * *
Điều tôi quan tâm tiếp theo là sau khi chia tay, liệu tôi và những người đã gặp ấy có còn liên lạc không, hay thấy thất vọng về nhau rồi thôi luôn.
Cái may mắn là cho đến hôm nay, sau mười ngày gặp gỡ, các tin nhắn, các cuộc điện thoại vẫn thường xuyên. Chúng tôi vẫn hẹn gặp lại nhau trong cuộc đời bình thường.
Với nhạc sĩ, điều này khá dễ dàng vì tôi còn nhiều dịp trở lại Sài Gòn. Cũng biết đâu vài năm nữa, sau khi xin về hưu sớm, tôi sẽ định cư hẳn ở Sài Gòn thì sao.
Còn với em, chàng trai trẻ, mọi việc sẽ khó khăn hơn khi quê em ở tận miền Bắc xa xôi. Nhưng, như hồi chiều điện cho tôi, em nói: "Chị ở nước Việt Nam này chứ có phải ở tận Châu Phi đâu mà không gặp được."
Đúng thế! Nếu có lòng thì không nơi nào là không thể.
Đây là hai trong số những bức ảnh mà nhạc sĩ đã làm và gửi cho tôi.
Còn quà của chàng trai trẻ là... những đợt sóng!