Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

ÔI ĐÀN BÀ!




         Gã hỏi tôi có bao giờ nghĩ đến gã không.
         Tôi nói: Có!
         Gã hỏi tôi có khi nào nhớ đến gã không.
         Tôi nói: Có!
         Gã hỏi tôi có khi nào muốn gặp gã không.
         Tôi nói: Có!
         Gã hỏi tôi có bao giờ yêu gã không?
         Tôi im lặng!

* * *

         Vì sao tôi nói tôi có nghĩ đến gã?
         Vì thỉnh thoảng tôi lại nhớ đến những sự kiện có gã tham gia.
         Vì sao tôi nói tôi có nhớ đến gã?
         Vì gã còn nợ tôi vài món nợ tinh thần nho nhỏ.
         Vì sao tôi nói có muốn gặp gã?
         Vì gặp gã thì cũng như gặp bao người trong cuộc sống này thôi, có gì mà phải tránh.
         Nhưng vì sao tôi im lặng trước câu hỏi liên quan đến "chuyện yêu" của gã?
         Vì tôi không yêu gã!

* * *

         Vì sao tôi lại không yêu gã?
         Vì tôi chưa tưởng tượng ra được nếu tôi yêu gã thì sẽ như thế nào.

* * *

         Vì sao không yêu mà không trả lời là không yêu?
         Vì có nói không yêu thì gã cũng không tin.

* * *

          Vì sao gã không tin?
          Vì tôi vẫn trả lời rằng tôi có nghĩ đến gã, có nhớ đến gã, có muốn gặp gã.

* * *

          Và gã vẫn cứ hỏi như thế!

* * *
          Và tôi vẫn cứ trả lời như thế! 



Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

NGHỊCH



      Chiều nay Chủ nhật mà chả dám đi chơi. Cái công văn chết tiệt của Sở, thông báo sẽ kiểm tra đột xuất các trường phổ thông trong toàn tỉnh đã khiến mình phải bò ra mà chấm cho xong mấy bài kiểm tra hệ số 2 để vào điểm cho kịp. 
      Nhưng mình đã quen cái tật không bao giờ cùng một lúc mà chỉ làm một việc. Mình hay chán nếu công việc cứ đơn điệu nên cứ chuyển hết việc này đến việc kia.
      Chà, nếu ...yêu mà cũng như vậy chắc chết sớm quá! 
      Chấm được vài bài, mình lại đứng lên làm việc khác, trong đó có việc nghịch cái máy tính, người bạn thân thiết nhất, "người tình" chung thủy nhất của mình. Dĩ nhiên là mình đang nói đến cái gã "tình trẻ"đấy, còn cái gã "tình già" đã nằm liệt cụp một xó rồi. Lâu lâu thương gã đã gắn bó gần 10 năm, mình lại ve vuốt gã một hồi. Phải mất cỡ mươi phút gã mới nhe răng ra cười với mình được một cái. Thôi thì kệ, cứ giữ gã lại làm kỉ niệm cũng chẳng sao, chỉ chật khoảng nửa mét vuông diện tích nhà chứ mấy.
      Trong những thứ mình nghịch chiều nay, có mấy cái hình này:








       
      Đây là bức ảnh chụp mình và Hùng, cậu bạn cùng học chung năm lớp 6, lớp 7. Ảnh chụp vào dịp họp lớp đầu năm 2014 vừa rồi. Mình lôi nó ra làm thí nghiệm. Mình dốt máy tính nên chỉ làm được đến thế thôi. Việc này khá cần thiết cho mình khi phải dạy những bài học có ứng dụng đến công nghệ thông tin. Có bạn nào biết cách xóa các phần trắng còn thừa của nền chữ trong tấm hình trên không thì chỉ cho mình với. Mình đã dùng cục tẩy nhưng như thế thì nó lại tẩy luôn cả phần nền của tấm hình. 
       Mình bó tay rồi, chưa mò ra. Hu...hu...! 

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

NỬA





                                                          Tình còn chỉ một nửa thôi
                                                    Nửa đang thơ thẩn rong chơi cuối ngàn
                                                          Đêm về hứng nửa trăng tan
                                                    Ngày dài để nửa mà than với đời


* * *

                                                          Nửa môi nhợt nhạt khóe cười
                                                    Nửa mày khẽ nhíu cho người bận tâm
                                                          Nửa lòng còn vẫn lạnh câm
                                                    Nửa yêu thương đã âm thầm vụt trôi

* * *

                                                          Nửa đời còn lại mình tôi
                                                    Nửa đêm cô lạnh đã phôi pha tình
                                                          Nửa kia vẫn chỉ là mình
                                                    Nửa không thấy mặt là hình ảo thôi...
                                                                                           23 - 10 - 2014


             Người đàn ông trong ảnh là một diễn viên kịch. Mình thử xóa mặt cậu ta xem có được không và kết quả là được đó. 

* * *


       Mình đã định dừng bài viết ở phần trên nhưng chợt thấy phải giải thích thêm đôi điều. Là thế này:
        Tối nay, sau khi tập văn nghệ và chén một bụng lẩu bò no nê với cả đội xong xuôi, mình về nhà, mở máy ra nghịch. Chợt mình có ý định cắt cái hình ra thử xem thế nào. Cắt xong, mình bấm bậy bạ vào chỗ nào đó thế là nó hiện lên trên mặt hình những nét ngoằn ngoèo. Mình nảy ra ý điều khiển nó thành chữ luôn thử có được không. Thấy được, mình liền viết bài thơ trên. Ý là cắt hình ra được một nửa thì mình viết bài thơ "Nửa" . Không gì dễ bằng thơ tình nên mình viết nó thành bài thơ tình luôn. 
        Chẳng hạn, mình đã cắt một cái hình khác ra như thế này:

                                                                                 
      
Hình đã cắt và ghi thêm chữ "nửa".




Đây là hình cắt lần thứ nhất.




              Và đây chính là hình gốc. Người trong hình là một diễn viên múa và kịch. Hình trên chụp một cảnh trong một vở kịch do mình và cậu diễn viên ấy thủ vai. 

* * *

        Như vậy, bài thơ và các bức ảnh không có liên quan gì đến nhau các bạn nhé! Chúc các bạn một đêm ngon giấc. Mình cũng chuẩn bị ngủ đây! 

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA




       Hôm nay là ngày "sung sướng" của các chị em. Mình cũng đã định tối qua sẽ đi một vòng các Blog nữ để chúc mừng nhưng biết làm sao khi gần 10 giờ đêm mới về đến nhà, mắt thì díp lại. Sáng nay thì dạy năm tiết. Chiều nay mới một giờ đã phải về lại trường cũ để làm chương trình. 
       Nhưng mình rất vui, vì sáng nay vừa đến trường đã nhận được quà của anh chị Tuân- Thu gửi. Mình mang lên lớp khoe ngay với học sinh. Chúng cứ là tròn mắt ra nhìn nhé! 
       Xong chương trình ở trường cũ lúc hơn 4 giờ chiều. Mình không dự liên hoan ở đó mà chạy ngay về trường mình. Trường mình cũng tổ chức mà.
       Lúc bốc thăm câu hỏi vui chơi, mình trúng câu: "Hãy mời một bạn khác giới lên bày tỏ một động tác tình cảm, một câu nói thân thiết sau đó dắt nhau đi một vòng bằng một điệu đi tiếu lâm nhất". Mình giả bộ nhắm mắt, úm ba la quay một vòng rồi chỉ ngay vào Dũng- thằng nhóc dạy Toán, bằng tuổi Ku Din. Hai cô trò như hai mẹ con, nên động tác tình cảm hay câu nói thân thiết dễ òm. Sau đó, mình với nó giả hai người say, đi xiêu xiêu vẹo vẹo thế nào va vào cửa kính. "Choang!". Mảnh rơi xuống tung tóe. Mọi người cười nghiêng ngả. Trời ơi, chưa gì đã phá hoại của công thế rồi. 
       Lát sau, mình mời Phó giám đốc lên với trò chơi: Câu hát như thế nào thì động tác như thế ấy. Mình hát: "Yêu nhau cởi áo ấy mà trao nhau...". Vừa hát, mình vừa cởi dần khuy áo của "đồng chí". Cởi đến cái khuy thứ ba thì "đồng chí" bỏ chạy. Còn mình mặc váy nên "đồng chí" không cách gì cởi được. Cười vỡ cả phòng.
      Ồ, sao mà mình dạn và nghịch thế nhỉ? Nếu trong không gian chỉ có... hai người, có cho tiền tỉ mình cũng chẳng dám nghịch thế. 

* * *

        Nhưng nhớ nhất vẫn là về trường cũ để làm chương trình. Dù sao thì mình cũng chỉ mới vừa ra đi thôi, về lại nơi mình đã gắn bó suốt 15 năm cũng là điều nên làm mà. 


           Trường cũ của mình đây rồi, chợt âm vang trong lòng câu hát: "Về lại trường xưa với bao kỉ niệm..."


          Hôm nay, trường tổ chức Hội thi "Tiếng hát giáo viên", chuẩn bị cho Hội thi cấp Tỉnh vào tháng Tư năm sau. Đây là hai người dẫn chương trình. 


           Thí sinh lẫn khán giả đều trong tư thế sẵn sàng. Hôm nay là ngày của các cô nên ai cũng chuẩn bị cho mình một bộ trang phục đẹp nhất, ấn tượng nhất. Có cả các cổ động viên nhí nữa kìa. 

            Và các nhân vật chính của chương trình, gồm 16 thí sinh


            Mình được mời với tư cách là Ban giám khảo. Cùng chấm với mình còn có Tuấn và Công. Công là cậu diễn viên hay múa đôi với mình đó. 

       Và tiếp theo là phần thi của các thí sinh:








        Còn nhiều nữa, tới 16 thí sinh cơ mà.



               Giây phút hồi hộp nhất: Công bố và trao giải.


          Ai cũng có giải cả, thấp nhất là giải khuyến khích. Ai cũng vui vẻ, sung sướng!



           Cô bé này đạt giải nhất đấy! Và con bé sẽ đại điện cho trường đi thi "Tiếng hát giáo viên" cấp tỉnh. Bên cạnh nó là thầy Hiệu trưởng.



             Lúc thử máy, bọn nhóc đã thử chụp mình tấm hình này. Dù sao ghi lại một kỉ niệm trong những lần về lại trường cũ cũng là điều nên làm. 

* * *

       Một ngày vui. Và khi trở về với chính mình trong căn nhà vắng, lại có cảm giác mình hơi nao nao, muốn nghe một bản nhạc buồn, gợi nhớ những xa xưa...


Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014

BẠN TRAI




       Đám cưới con trai bạn học mời lúc 9g30, nhưng mãi gần 11 giờ, nàng mới có thể có mặt. Bạn bè vẫn đang chờ nàng. 
       Nàng đến, bạn bè dồn mắt về phía nàng, phần vì nàng đến quá trễ, phần thì trang phục của nàng luôn luôn lạ hơn so với các bạn nữ.
       Từ đầu bàn bên kia, gã bước đến và chìa tay ra trước mặt nàng:
       - Em yêu!
       Câu nói ấy không lọt qua được lỗ tai của một số bạn nữ. Báu lên tiếng:
       - Ngày xưa ông ghét nó lắm mà!
       Gã trợn mắt, mắt gã vốn to như hai cái đèn ô tô:
       - Ngày xưa tôi ghét, bây giờ tôi thương, được chưa!

Ảnh chụp mùng 8 Tết 2014, là ảnh gốc nhưng đã bị nàng cố ý cắt bớt rồi.

* * *

      Lên lớp 6 thì nàng học chung với gã. Ngồi bàn trên mà gã cứ quay xuống nhìn nàng. Mới lớp 6 nhưng nàng khá...lãng mạn. Nàng cũng không thờ ơ với gã. Nàng nhớ hồi đó gã đẹp trai nhất lớp, lại học giỏi nữa, lại con nhà giàu nữa. Con nhà giàu khác với con nhà nghèo ở chỗ không phải đi làm nông nên tay chân trắng trẻo, quần áo sạch sẽ. Nàng chú ý gã là chú ý ở điểm ấy thôi chứ nàng biết thế nào là giàu với nghèo. 
     Gã thích nàng. Gã cũng không dấu diếm gì điều đó nên bạn bè nhanh chóng "cắp đôi" gã với nàng. Tên gã và tên nàng đều bắt đầu bằng chữ T nên cả lớp cứ "T bình phương" mà gọi. Hôm cả lớp đi lao động đắp cỏ cho đập Liệt Sơn, cách trường khoảng hơn 4 cây số nên phải đi xe đạp, gã cứ kè kè đi theo nàng, còn ngỏ ý để gã đào cỏ giùm nữa chứ. Khi đi về, gã đi xe đằng sau, nắm cái dây quai rổ của nàng, bắt nàng kéo, nặng trĩu. Ở ngã rẽ vào nhà nàng, gã gửi theo một cái nhìn bằng đôi mắt ốc nhồi, lẳng ơi là lẳng. Nàng ngượng nghịu vô cùng. 

* * *

     Nhưng đột nhiên nửa năm học lớp 6, gã chuyển sang ghét nàng ghê gớm. Ghét đến nỗi gã phá hỏng ngòi bút máy của nàng bằng cách đâm nó xuống bàn, lại còn dọa đánh nàng nữa, tuy chưa chính thức đánh cái nào.
     Lí do ghét là bởi gã nghe nói nàng đi nói xấu con em họ gã, cũng là bạn cùng lớp. Chao ôi, tai bay vạ gió! Nàng hồi giờ có biết nói xấu ai, hơn nữa, em họ gã lại là bạn thân của nàng, sao lại có chuyện nói xấu được. 
     Lùng bà lùng bùng, nàng chả hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Chỉ biết trong lớp, nàng chơi rất thân với Sơn, lớp trưởng của lớp. Nàng chơi thân với Sơn là đúng thôi, vì ba Sơn và ba nàng là đồng nghiệp cùng trường; mẹ Sơn với mẹ nàng cũng là đồng nghiệp cùng trường. Sơn cũng ở miền Bắc về và nói giọng Bắc như nàng. Nhà Sơn lại ở gần nhà nàng. Đi đâu nàng cũng đi cùng Sơn. 
      Ừ thì gã ghét nàng. Một tuần, ba nàng cho hai chị em đi xem phim hai tối. Nơi chiếu phim cách nhà nàng hai cây số. Hôm nào bầy anh chị em đông đúc tới 4 đứa nhà Sơn cùng đi thì nàng coi như yên thân. Còn nếu hôm nào chỉ có hai chị em nàng đi mà cái "băng" của gã, tức là anh em con chú bác cô cậu của gã, có đến 4, 5 đứa cùng học lớp với nàng thì nàng coi như chết chắc. Gã vào bãi nhưng không xem phim đâu. Cặp mắt cú vọ của gã tìm nàng khắp nơi trong đám đông. Nàng trốn như trốn hủi. Trên đường về, nếu lỡ phát hiện ra chị em nàng đang đi đằng trước là cái băng của gã rượt theo. Chị em nàng dắt tay nhau chạy bán sống bán chết. Có hôm chạy không kịp, bị "cái băng" của gã đuổi kịp, nàng sợ run người, nhưng...cũng chẳng thấy chúng...làm gì. Thế mà cứ chạy, cứ đuổi, lần nào cũng vậy, kể cũng lạ.

* * *

     Rồi nàng lên lớp 7. Mùa hè năm 1982, cả lớp đi cắm trại. Nàng nhớ chiều đó nàng ngồi dựa cột trại, lơ đãng thôi. Chợt thấy các bạn cười cười, nàng chột dạ quay lại: gã ngồi ngay đằng sau nàng nhưng áp lưng vào nàng. Thấy nàng nhìn, gã cười. Nàng ngạc nhiên: gã hết ghét nàng rồi sao? Hơn một năm rồi mới thấy gã cười với nàng.
    Thông tin nàng chuyển trường đi nơi khác nhanh chóng lan ra. Trước ngày nàng ra đi mấy ngày, đột nhiên gã và "cái băng" của gã xuống nhà nàng nhưng chỉ đứng ngoài ngõ chứ không dám vào. Hình như gã muốn từ biệt nàng thì phải. Dù sao, nàng cũng thấy mình như được an ủi, vì cho đến tận lúc ấy, nàng cũng vẫn không hiểu vì sao gã lại ghét nàng đến vậy.

* * *

      Nàng đi biệt, không tin tức. Mãi năm 2006 mới gặp lại tại nhà cháu gái của gã. Gã nói với cháu gái:
     - Người yêu chú ngày xưa đây con!
     Nàng trừng mắt với gã. Đùa ở đâu chứ sao lại đùa với cháu gái, nó nói với vợ gã thì sao. Vả lại, người yêu đâu mà người yêu, gã toàn nói bậy.
     Bây giờ thì nàng hay gặp gã hơn do gã được công ty phân công về chi nhánh Miền Trung, đóng tại Đà Nẵng. Lâu lâu về thăm quê, gã lại mời bạn bè đi cafe. Mỗi lần như vậy, gã đều không quên nàng. Họp lớp hôm mùng 8 tết, tối gã đòi đưa nàng về nhưng nàng từ chối:
     - Vì sao?
     - Mình tự về được mà!
     - Nhưng mình muốn đưa Thủy về.
     - Không!
     - Sao?
     - Vì ở một mình.
     - Một mình càng tốt chứ sao?
     - Sợ.
     - Sợ gì?
     - Sợ ông vào ông làm ẩu.
    Gã cười lớn, chìa tay:
     - Chúc Thủy ngủ ngon!

* * *

      Dự đám cưới xong gã rủ cả bọn đi hát karaoke. Nàng cũng đi. Gã bảo nàng lại ngồi gần gã nói cái này.

Ảnh chụp ngày 15-10-2014 và cũng đã bị cắt bớt.


     Trong tiếng nhạc ồn ào, nàng ghé tai để nghe thử gã nói cái gì. Biết đâu gã có thể bật mí lí do ngày xưa gã ghét nàng chăng. Nàng tò mò quá!
     Nhưng mà trời ơi là trời, gã chả nói gì cả, chỉ...


Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

NGÀY MAI KU DIN ĐI LÀM





       Thế là ngày mai, Ku Din chính thức đi làm, chính thức "lăn lưng" vào cuộc sống. Nó sẽ không được mẹ nó nuôi nữa. 

* * *

      Nói cho đúng ra thì tháng trước, nó đã xin được việc ở một cơ sở kia và đã đi làm rồi. Nhưng làm thử được ngày đầu tiên, nó đã bỏ việc. 
      Thử hỏi thời này rồi mà còn bóc lột sức lao động con người ta quá đáng: một ngày làm 12 tiếng, từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, cơm nước tự lo, mỗi tháng chỉ được nghỉ một ngày, lương khởi điểm là 3 triệu. 
      Không, chẳng cha mẹ nào lại muốn con mình bị vắt kiệt sức lao động như vậy cả. Thế là cu cậu lại vác đơn đi xin việc chỗ khác.
       Kể ra nó cũng có cái duyên xin việc. Nó mới nộp đơn được mấy ngày, thứ 5 vừa rồi người ta gọi hẹn gặp. Sau một hồi phỏng vấn, ông chủ bảo thứ hai tuần tới đến làm việc luôn. Một Công ty bất động sản khác cũng đã OK với phần trả lời phỏng vấn của nó. Nhưng mẹ nó "tư vấn", bảo nó hãy đi làm cho Công ty mà ngày mai sẽ là ngày làm việc đầu tiên.

* * *

       Công ty nhận việc nó là một Công ty chuyên sản xuất đồ nội thất. Công việc nó phải làm là Seo. Nghĩa là nó sẽ ngồi tại văn phòng, có máy lạnh, mặc "sơ vin", làm việc trên máy tính, quảng cáo sản phẩm cho Công ty. Tuy công việc này chưa đúng với chuyên ngành mà nó được học ở trường Đại học, nhưng một cơ may đã giúp nó biết làm việc này. Đó là...

* * *

       Đó là...
       Hồi nó học lớp 11 và em trai nó học lớp 9, hai anh em nó ghiền chơi game, ghiền đến mức nó học kém hẳn đi so với sức học của nó. Còn em nó vốn thông minh nên tuy ham chơi nhưng học vẫn giỏi. Mẹ nó thì đi dạy suốt ngày, biết đó mà không kiểm soát nổi. Chỉ có một điều khiến mẹ nó còn có thể yên tâm, đó là kết quả học tập của chúng nó không đến nỗi nào và ngoài việc ham chơi game thì anh em nó vẫn rất ngoan ngoãn.
       Rồi lần lượt anh em nó thi nhau vào Đại học, đi học xa hết. Không ai quản lý, kiểm soát, chúng nó chơi càng nhiều hơn. Có khi chúng nó thức suốt đêm để chơi. Lúc này, người kiểm soát chúng là hai bé nhóc người yêu chúng nó. Hai bé mách với mẹ chúng nó. Mẹ chúng nó cũng bó tay luôn.
      Nhưng rồi cũng vì chơi game nhiều quá, rành game nên chúng chuyển sang kiếm tiền bằng cách tải game. Công việc này không phải là ai cũng làm được. Và tuy tiền kiếm chưa được bao nhiêu, nhưng nó lại giúp Ku Din xin việc được dễ dàng vì nó đã biết làm quảng cáo như thế nào.

* * *

      Ừ thế là ngày mai Ku Din đi làm. Mức lương nó đề nghị ban đầu là 4 triệu. Không ngờ người ta đồng ý ngay. Nó băn khoăn: thế có bị hớ không? Mẹ nó an ủi: không hớ đâu, vì các Công ty khác mức lương ban đầu cũng chỉ 3 đến 3, 5 triệu là cùng. Nếu nó đề nghị 5 triệu, có khi người ta lại không đồng ý và tuyển người khác thì sao.
      Mẹ nó dẫn chứng ra:
     Thằng nhóc mới ra trường, dạy Toán ở trường mẹ nó, lương tập sự chưa tới 3 triệu một tháng kia kìa. Sau một năm, thằng nhóc ấy mới lên được 3 triệu và 3 năm  sau nữa mới được khoảng 3,3 triệu. Để lên được 4 triệu, thằng nhóc ấy phải mất khoảng gần 10 năm.
      Ngay mẹ nó, dạy đến năm nay là 24 năm mà lương mới ngoài 7 triệu. 
       Còn nó, lương thử việc hai tháng đầu là 80% của 4 triệu. Sau hai tháng, nếu làm tốt, được nhận luôn, nó sẽ được 4 triệu. Chế độ làm việc cũng tương đối dễ thở: ngày làm 8 tiếng, chiều thứ bảy và cả ngày chủ nhật được nghỉ. Một năm nghỉ phép 12 ngày. Thế là được rồi. 
      Vả lại, đây chắc chắn chưa phải là công việc nó lựa chọn. Nó mong muốn tìm được một việc khác phù hợp với chuyên ngành mà nó được đào tạo với thu nhập cao hơn cơ.

* * *

        Nó tìm được việc làm, dù lương chẳng bao nhiêu nhưng mẹ nó vẫn vui lắm. 
        Vấn đề không phải ở chỗ không phải nuôi nó nữa mà là ở việc có thể yên tâm về nó, yên tâm với việc nó đã biết bương chải vào đời để kiếm miếng ăn. Mẹ nó từng nói với nó: không phải là hiện tại Má không nuôi được con mà là về lâu dài, Má không thể sống mãi được. Con phải tự biết lo lấy cho bản thân mình. Con hãy nhìn vào Má, cách làm việc và tiêu pha của Má đã giúp chúng ta có được những gì chúng ta muốn, tuy chưa phải là nhiều. 
      Nó tìm được việc làm, nhưng như thế không có nghĩa là trách nhiệm của mẹ nó đã hết. Với mức lương như thế, biết đến bao giờ nó mới kiếm nổi một mảnh đất hoặc một căn hộ chung cư ở đất Sài Gòn. Mẹ nó nghèo, nó biết rõ điều đó. Nhưng nó cũng biết tuy nghèo nhưng mẹ nó cũng đã lo cho anh em nó học hành đến nơi đến chốn. Cho nên lời mẹ nó luôn luôn là kim chỉ nam cho mọi hành động, suy nghĩ của nó.
       Lương nó 4 triệu một tháng, nhưng nó biết nó chỉ có quyền tiêu 3 triệu thôi. Phần còn lại , sẽ vào tài khoản của mẹ nó. Và khi nó chưa có vợ, cho dù nó có làm ra bao nhiêu đi chăng nữa thì nó cũng chỉ được chi tiêu trong khuôn khổ. Phần còn lại, mẹ nó sẽ quản lý. Và như thế, chẳng bao lâu, cùng với sự giúp đỡ của mẹ nó, nó sẽ có được nơi an cư để mà lạc nghiệp. 
       Cái chính là nó tin mẹ nó. Những gì anh em nó có được đến bây giờ đều là nhờ sự tính toán và quyết đoán của mẹ nó. 

* * *

       Ban đầu, nó cũng đã lăn tăn giữa Công ty bất động sản với Công ty sản xuất đồ nội thất. Nó thích Công ty bất động sản hơn vì dù sao đó cũng là một Công ty lớn, đông người ra vào. Nó sẽ được làm việc với một đội ngũ chuyên nghiệp. Còn Công ty mà nó sẽ đi làm ngày mai, bộ phận Seo sẽ chỉ do một mình nó làm. Công nhân ở dưới xưởng sản xuất hết. Tại văn phòng, chỉ có vài người, có vẻ vắng vẻ quá! 
       Nhưng mẹ nó phân tích ngay: một Công ty lớn, đông người, sức cạnh tranh sẽ rất lớn, do đó, sự hiềm khích, ghen tỵ, chơi xấu nhau cũng sẽ nhiều hơn. Với một người mới chân ướt chân ráo vào làm như nó, lại không quen biết, thân thế gì, việc bị đánh bật ra là điều rất có thể. Còn nếu có tồn tại được thì chỉ riêng áp lực công việc, áp lực tâm lý cũng đã khiến nó mệt mỏi rồi. Hơn nữa, thị trường bất động sản ở Việt Nam vốn chông chênh, không thiếu gì Công ty đã phá sản. Thêm nữa, nếu làm việc ở đó, cái "phải không" cũng đủ khiến nó hết sạch tiền lương, thậm chí còn thiếu nữa. Cứ xoay vòng: đám cưới, đám tân gia, đám thôi nôi, đám đau, đám tăng lương, đám lên chức...cũng đủ chết. Bây giờ còn đẻ ra cái đám về hưu nữa. Về hưu cũng tổ chức như....đám cưới ấy!
        Còn ở Công ty này, ít người, ít va chạm. Vả lại, mỗi người đảm trách một phần việc, sức cạnh tranh sẽ ít hơn hoặc không có. Với lại, một mình nó làm Seo, nghĩa là nó vừa là tổ tưởng vừa là nhân viên cho công việc của nó, không sướng hơn sao, trong khi mức lương thì cũng như nhau. 
       Mẹ nó dẫn chứng ngay như mẹ nó: đang từ một trường lớn, xin về một nơi cả biên chế lẫn hợp đồng chỉ là 13 người, đâu phải mẹ nó...ngu. Mẹ nó thừa hiểu ở cương vị mới, mẹ nó được những gì. Cái được ấy bao giờ cũng có lợi cho anh em chúng nó, ít nhất là ở mức thu nhập về kinh tế.

* * *

       Thế là Ku Din hoàn toàn yên tâm. Ngày mai nó đi làm. Một chân trời mới đang mở ra trước mắt nó, tất nhiên là sẽ không ít những chông gai. 


                          

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

LÀM NON BỘ CỰC RẺ - 4




       Hôm nay, mình quay lại đề tài này cho dù nó không phải là đề tài nhiều bạn quan tâm. Nhưng nó lại là thú vui và niềm đam mê của mình. Viết cho những gì mình thích không phải là rất tuyệt vời sao, phải không các bạn?
        Với bài viết này, mình lại nói về một cách làm non bộ mới, cực dễ và cực rẻ, độ bền lại cao, cao hơn non bộ bằng xốp đó. Và cũng như non bộ bằng xốp, bạn có thể thay đổi kích cỡ, hình dáng của nó bất cứ khi nào bạn muốn. Ví dụ: ban đầu, non bộ của bạn chỉ cao khoảng 1m, chu vi 1m. Nhưng khi nào bạn kiếm thêm được nguyên liệu, bạn có thể biến nó thành một hòn non bộ khác, cao to hơn nhiều từ cái gốc là một hòn non bộ nhỏ xíu ban đầu. 
      Với bài này, mình chỉ hướng dẫn bằng cách viết và đăng hình ảnh chứ không quay clip vì non bộ kiểu này làm không thể nhanh như non bộ bằng xốp. Vả lại, mình chỉ có một mình, không có ai quay clip giúp mình đâu. Mà phải quay sát thì mới thấy thao tác tay, chứ để xa xa, rồi mình lại di chuyển liên tục thì làm sao thấy rõ. Các bạn chỉ cần đọc thôi cũng có thể tưởng tượng ra cách làm mà. 

* * *

1. Nguyên liệu:
        Các bạn cần phải có các thứ nguyên liệu sau:


        Vải: là nguyên liệu quan trọng nhất của làm non bộ loại này. Non bộ càng lớn, lượng vải càng nhiều. Nếu bạn có nhiều quần áo cũ bỏ đi, bạn sẽ không phải mua vải đâu. Vải để làm non bộ là loại vải mềm để dễ bám xi măng. Nếu bạn không có quần áo cũ, bạn có thể mua loại vải nào rẻ nhất mà lại được nhiều nhất bán ở chợ nhé!


             Xi măng: cái này thì bạn phải mua rồi. Xi măng nhiều hay ít là tùy thuộc vào độ to của non bộ thôi.


            Cát: nhớ sàng mịn bạn nhé! Cát là để đỡ tốn xi măng, sau này rêu dễ mọc trên bề mặt non bộ cho đẹp ấy mà. Nếu bạn không thích cát, bạn có thể làm non bộ với xi măng không cũng được. 


            Bột màu: nếu bạn muốn non bộ của bạn có màu sắc do bạn tự tạo. Màu đen có thể lấy từ pin của các cục pin đã bỏ đi kia các bạn nhé! Nhưng mình ít khi sơn màu cho non bộ (vì lười). Mình để theo thời gian, nắng gió rêu phong tự sơn thôi.


            Các sợi dây thép như thế này. Đây là các sợi dây thép mà mình đã tạo hình sẵn rồi đấy. Nó vốn là cái quang treo phong lan, mình không trồng phong lan nữa nên lấy chính nó ra để làm khung cho non bộ đó mà.


           Giả sử như bạn có một cái thau giặt đồ như thế này mà đã bị thủng hoặc rách hoặc méo, không dùng nữa thì cũng đừng có bán ve chai bạn nhé! Nó sẽ có tác dụng tạo ra một ngọn đồi khi bạn làm non bộ đấy.


            Hoặc là cái chai nước rửa chén đã hết, bạn có thể dựng nó lên để làm đỉnh đồi được mà. Và cứ yên tâm là khi được kết dính trong khối xi măng, nó sẽ trơ trơ như vậy mấy chục năm cũng không hỏng được đâu.


          Ngay cả cái lồng của chiếc quạt máy  đã hỏng như thế này cũng sẽ trở thành một ngọn đồi được đấy. Cái thau to thì ngọn đồi to, cái lồng quạt nhỏ thì thành ngọn đồi nhỏ, có bỏ đi tí nào đâu.


            Và rồi một cây sắt nhặt được ven đường, một thanh gỗ rơi ra từ cái ghế cũ, một hòn đá, hòn sỏi, hòn cuội nhặt ven suối..., tất cả đều làm non bộ được tất.

       Như vậy, nguyên liệu đã chuẩn bị xong. Bạn có thấy là những thứ tưởng như có thể bỏ đi ấy đều có thể làm non bộ được không? Tất nhiên là khi bạn làm để chơi ở nhà thì có thể tận dụng được, chứ làm bán cho người ta thì phải "chuyên nghiệp" hơn nhé. Ví dụ: muốn tạo ra một ngọn núi, dãy đồi, bạn phải có sắt thép uốn tạo hình làm khung trước chứ không thể lấy thau rách, rổ hỏng, chai rửa chén, cây lau nhà mà làm khung rồi bán cho người ta được đâu. Còn nếu làm để chơi ở nhà thì cái gì cũng được. Non bộ một khi đã đúc xi măng thì làm sao hỏng được mà sợ.

2. Cách làm:


             Ví dụ: bạn muốn tạo ra một hình non bộ có núi đồi như thế này, tức là cái cây gỗ kia là đỉnh núi, cái thau là ngọn đồi to, cái lồng quạt máy là ngọn đồi nhỏ, cái chai nước rửa chén là ngọn núi thấp hơn thì bạn hãy...


            Trộn cát và xi măng, tỉ lệ 1-1.


            Bỏ vải vào nhào đều. Vải to hay nhỏ, ít hay nhiều phụ thuộc vào kích cỡ của non bộ.


            Dưới đáy của đống thau, lồng quạt, chai nước rửa chén ấy, bạn nhớ trải một lớp đế bằng xi măng đã nhé, rồi hãy đặt nó lên. Sau đó, dùng vải đã nhúng xi măng thật sệt đắp lên phần khung đã tạo. Chỗ nào không đứng được thì lấy dây vải hoặc dây kẽm buộc nó vào. Đây là hình mình lấy từ lần làm non bộ bằng xốp để minh họa đấy. Khung trụ chính là cây trụ hàng rào nhà mình. Điều đó có nghĩa là bất cứ vật gì cũng có thể dùng làm non bộ được cả. 


            Sau đó, bạn dùng cái thìa múc xi măng pha cát hòa sền sệt đổ lên khung để tạo hình. Hình dáng non bộ thế nào là do sắp đặt của bạn. 


3. Thành phẩm:

       Mình đăng lên đây hình ảnh của một số non bộ chỉ từ vải, xi măng và các thứ bỏ đi mà mình đã làm để các bạn thấy rõ thành quả nhé:

              Đây là non bộ tường. Nghĩa là nó áp tường nhà hàng xóm với nhà mình. Nó có hai nửa, nửa bên này mình làm từ vải và xi măng. Nửa bên kia làm bằng xốp.


         

            Đây là các hòn non bộ trước sân nhà. Chúng đã đứng đó từ 10 năm trước rồi đó!


           Hòn này phía sau nhà. Nửa đen hơn làm từ vải và xi măng. Nửa trắng hơn làm từ xốp. Nếu so sánh, sẽ thấy chất liệu khác nhau nên dáng nét cũng sẽ khác nhau. 
       

               Hòn này ở trong nhà. Vì không bị tác động bởi mưa gió nên mình cũng trang trí cho nó kĩ hơn.


               Nhiều người đến nhà chơi, đã nhầm tưởng cái cây này bằng gỗ đấy! 


            Kiểu trang trí như thế này cực kì dễ làm. Vì hòn non bộ sẽ bé tí xíu thôi.


              Khung cảnh này đã là quá khứ rồi, vì bây giờ mình đã sắp đặt nó theo kiểu khác.



             Hòn non bộ này chỉ đơn giản là các hòn đá được chồng lên nhau. Mình chỉ thích cái bậc thang bằng sỏi đó thôi.


Bạch Tuyết và bảy chú lùn.


4. Về chi tiết:


          Bạn có thấy cái khối non bộ này không? Bên trong ruột nó là một cái thau hỏng, một cái xoong hỏng, một cái rổ hư, một cán cây lau nhà, vài chai nước rửa chén, dầu gội đầu. Do đó, nó rất nhẹ, hai người khiêng nổi đấy. Nhưng cứ nhìn độ rêu phong của nó, bạn cũng sẽ biết là nó được làm từ lâu rồi. Mình làm nó năm 2005. Hôm đó mình khiêng nó ra để sắp xếp lại đấy. 


         Hòn non bộ này là một trong những công trình đầu tiên của mình nên mình làm kĩ hơn, không ẩu như sau này làm nữa. Khung của nó toàn sắt và thép bên trong đấy. 


                 Nhìn thật gần, bạn sẽ thấy non bộ bằng xi măng và vải có đường nét rất mềm mại do mình có thể tạo hình theo ý mình.


            Vả lại, cũng rất dễ dàng nếu bạn muốn thêm chi tiết, chẳng hạn những con đường leo lên dốc bằng sỏi như thế này.


             Bạn có thể gắn thêm tiểu cảnh ở bất cứ chỗ nào bạn thích và khi không cần nữa có thể đục nó đi, sau đó dùng xi măng trát lại.




              Việc tạo ra các hang núi hoặc các vách đá cũng rất dễ dàng.


              Cái hay nhất là bạn có thể thay đổi hình dáng của nó lúc nào tùy thích. Ví dụ: bạn có thể làm nó cao lên nhờ buộc thêm cây sắt vào rồi đổ tiếp xi măng lên. Hoặc làm cho nó to ra bằng cách úp thêm một cái thau bên cạnh nó rồi đổ xi măng nối với khối non bộ đã có. 

5. Ưu và nhược điểm:
* Ưu:
- Cực rẻ. Điều này thì hiển nhiên rồi. Vì tất cả những gì bạn cần mua chỉ là xi măng và cùng lắm là ít tiểu cảnh. Còn sắt, thép, vải, cát...bạn có thể tận dụng được mà. Thậm chí, nếu không làm khung bằng thép hoặc sắt, bạn có thể lấy cây tre, cây gỗ làm khung cũng được.
- Dễ làm. Ai chưa từng biết làm non bộ cũng vẫn có thể làm được. Nhất là phụ nữ, khi bạn không đủ sức mà đục khối đá san hô.
- Bền, chắc. Mình không biết những bạn có chuyên môn về ngành xây dựng nghĩ như thế nào chứ mình chỉ nói theo kinh nghiệm. Mình để đống non bộ ấy ngoài mưa nắng gió bão hơn 10 năm nay có thấy nó bị làm sao đâu, cho dù đã có lần bị cây to đổ xuống rồi. 
- Có thể làm những hòn non bộ từ nhỏ xíu để bỏ trong hồ cá cho đến to đùng để ngoài vườn
* Khuyết:
- Khó có thể làm non bộ kiểu đó với qui mô thật lớn vì nó rất mất công với những chi tiết nhỏ như vậy.
- Mình đã đi từ Nam ra Bắc nhưng chưa thấy ai làm non bộ kiểu như mình làm nên rõ ràng là nó không phổ biến. Do đó, nhiều bạn chỉ đọc cho biết thôi chứ không tin tưởng vào cách làm này. 

* * *

        Mình đã đăng bài về non bộ nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên mình nói kĩ về cách làm non bộ từ vải và xi măng. Ba bài trước, mình đã nói về cách làm non bộ bằng xốp. Tuy nhiên, mình cần nhấn mạnh với các bạn rằng non bộ xốp không bền bằng non bộ bằng vải và xi măng đâu nhé! Nhưng nếu bạn thử làm một hòn non bộ bằng xốp cho thật đúng kĩ thuật rồi để ngoài mưa gió thử xem, nếu không có vật thật nặng tác động vào thì mấy chục năm sau nó vẫn sừng sững vậy thôi.
       Mình vẫn còn một cách làm non bộ nữa cho những non bộ thật to. Khi nào có điều kiện làm, mình sẽ tiếp tục viết về nó nhé! 
        



                                NON BỘ


                                Khắc đam mê vào khối tượng       
                        Ta xoay viên cuội nhọc nhằn
                        Mắt hoa bóng chiều bụi bặm
                             Hoàng hôn chợt bỗng lạnh căm

                   Ai gieo tình vào bụng đá
              Bắt ta mải miết đi tìm
              Đôi tay mơ về chốn lạ
                     Linh hồn đâu đó chìm, im

                          Tiếc thay mộng nào nông nổi
                  Cho ta non bộ không lời
                       Và tình, đá không vươn tới
                       Để người nhạt mãi làn môi
                                                                26 - 1 - 2013