Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

CHƠI VƠI




                                        Gập ghềnh vách núi dừng chân lại
                                         Mỗi bước cheo leo đá mỏi mòn
                                         Rất muốn ngoái sau nhưng lại ngại
                                         Sợ bần thần nhớ nụ hôn son!
                                                                                 4 - 5 - 2015










Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

SUÝT




      Suýt nữa thì nàng làm rơi chiếc điện thoại trên tay khi nghe gã nói là gã... nhớ nàng! Nguyên văn câu nói của gã là: "Mới xa có một ít thời gian mà nhớ nhỉ!".
      Nàng suýt là bởi nàng không thể tưởng tượng ra một con người lạnh lùng và khô khan như gã mà cũng biết đánh vần cái từ "nhớ" ấy! Thật lạ! 
     Cũng như nàng đã từng ngạc nhiên khi nghe gã nói gã sẽ nấu cho nàng ăn một số món để nàng tròn trĩnh hơn. Và gã nấu thật. Nàng ăn và cứ tấm tắc khen ngon. Thật ra, gã nấu làm sao bằng nàng được. Nhưng khen thì nàng vẫn cứ khen. Không phải nàng nịnh, cũng không phải nàng nói dối mà bởi vì đối với nàng, một người đàn ông mà chịu xuống bếp nấu cho nàng ăn thì đã là một điều quá lạ kì, với nàng là "xưa nay hiếm". Và như thế là rất tuyệt vời rồi.
     Gã gỡ toàn bộ những mối điện của nhà nàng ra và hỏi: "Ai làm đây?". Nàng thành thật trả lời là nàng hoặc là con nàng. Gã kêu lên: "Chết thật đấy! Thế này mà nó không giật cho téc tay ra mới là chuyện lạ!". Mà đúng thật! Nếu không vì nàng bị điện giật nhẹ thì cũng sẽ không có đợt kiểm tra "tổng thể" này. Hóa ra nàng vẫn có điều để thua gã. Nàng rủa thầm: Hai thằng con to xác chật chuồng của nàng thật vô tích sự, mối điện chúng nó nối cũng lùa tùa như của nàng. Thì đã bảo chúng học từ nàng mà.

* * *

       Nhưng nàng vẫn không thay đổi được cái bản chất lạnh lùng và bất cần của mình. Gã gọi điện, cả hai số máy nàng đều không nghe. Bực mình, gã nhắn: "Thế thì đừng bao giờ liên lạc nữa nhé!". Chết với nàng rồi! Đừng nghĩ là nàng sẽ cuống quít lên mà gọi điện lại. Không đời nào!
      Được hai ngày, gã lại gọi. Nàng nhấc máy với nụ cười thầm tinh quái. Nhưng tự nàng cũng hiểu: cái gì cũng có giới hạn của nó, "con giun xéo mãi cũng quằn", nàng nên xuống nước một tí.

* * *

      Chưa bao giờ gã nói là gã thương hay quý hay thích hay yêu nàng. 
      Chỉ đơn giản là gã luôn muốn về bên nàng.
      Vì, gã chỉ có thể là... em trai của nàng! 
      Đó là cách duy nhất để gã còn có nàng! 






Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

LƯỜI !




  

      Lười thật đấy! Định viết một cái gì đó mà tự nhiên đầu óc trống rỗng, chẳng có cảm xúc gì cả. Thôi thì đăng ảnh lên khoe với mọi người vậy! Các anh chị em thông cảm cho Thủy nhé! Khi nào Thủy tìm được cảm hứng sẽ viết sau:







Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

XA XƯA





                            Tìm tình trong hang nguyên thủy
                              Bờ môi tiền sử ngọt nồng
                              Dấu chân hồng hoang thuở dại
                              Dắt nhau bờ suối chân không

                              Ta vịn vào vai tượng đá
                              Chạm sâu hai chữ "Linh hồn"  *
                              Đôi tay vừa quen vừa lạ
                              Xiết dần trong bóng hoàng hôn.
                                                                   15 - 11 - 2011

*  Bài hát "Linh hồn tượng đá" của Mai Bích Dung.


* * *

      Bài thơ này viết cách đây đã 4 năm. Nhưng mãi hôm nay, mới có được cái hình minh họa phù hợp cho nó. Thực ra, muốn có hình thì không khó gì, trên mạng có biết bao nhiêu là hình đẹp. Nhưng với cái cá tính bảo thủ của mình, tôi lại không muốn điều đó. Tôi muốn tất cả phải là của tôi, do tôi sáng tạo ra cơ.
      Thì cơ hội đã đến. Tôi đã trở lại bãi biển đó, ghềnh đá đó, nhưng không đi một mình mà với một chàng trai. Em chiều ý tôi, tôi muốn chụp hình thế nào thì em làm theo như thế. Máy mới mua có chế độ chụp tự động nên cho dù chỉ có hai chị em, tôi vẫn chụp chung với em được. Chỉ có điều bấm máy xong phải chạy vội về phía em và đến khi xem hình mới biết được mình và em đã đứng như thế nào. 
     Tất cả chỉ là ý tưởng. Tôi luôn luôn muốn thực hiện cho được ý tưởng của mình, dù có phải đối mặt với sự hiểu lầm hay những đánh giá không hay. Vả lại, khi hỏi ý em, có cho tôi đăng công khai những bức ảnh này hay không thì em cười dễ dãi: "Chị muốn làm gì cũng được". 
     Tôi thì chỉ nhìn nó ở góc độ nghệ thuật. Chao ôi! Tôi muốn làm một nhiếp ảnh gia biết bao. Nếu có được một cái máy tốt tốt, nếu qua được một trường lớp nào đó về chụp ảnh nghệ thuật, tôi sẽ đi khắp đó đây và thu vào ống kính những gì mà tôi cho là kiệt tác của thiên nhiên, của con người. Tôi muốn lắm, nhưng lực bất tòng tâm.

* * *

      Bài thơ trên cũng lấy ý tưởng từ một lần đến ghềnh đá Châu Me quê tôi, tôi thấy trên tảng đá có một cái lỗ.


        Chính là cái lỗ này đây. Thiên nhiên đã tạo ra nó và nó đã nằm ở đây từ bao nhiêu nghìn năm rồi, không ai biết nữa. Cái lỗ bình thường ấy lại là cảm hứng cho tôi viết bài thơ trên, khi trong đầu tôi cứ âm vang câu hát: "Em ơi em ơi, thà không gặp gỡ, thà đừng quen nhau, đừng cho hình bóng, đừng nhìn nhau lâu. Tôi không ôm ấp kỉ niệm đớn đau..."

       Dưới đây là hình gốc và các biến ảnh của nó. ( Hình gốc là hình cuối cùng).