Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015

"SÁM HỐI"




      Lâu lắm rồi, nàng mới đụng đến cái Blog này. Giờ đây, xưng là "nàng" với một người đàn bà đã gần bước tới ngưỡng của tuổi 50 rõ ràng là không hợp lắm. Nhưng khi đứng trước gương, soi đi xét lại cái "dung nham" của mình, nàng thấy mình vẫn có thể dùng cái từ ấy được. Vả lại, nếu không dùng cách gọi đó, nàng sẽ rất khó viết những gì liên quan chút đỉnh đến riêng tư, đến những câu chuyện dính dáng đến vấn đề tình cảm muôn thuở không dứt của loài người.

* * *

      Chỉ trước đây chừng 20 phút thôi, nàng vẫn trong trạng thái buồn bã, vô vọng. Dù mới chiều nay, trong cuộc điện thoại với tri âm, tri kỉ của nàng, nàng vẫn khẳng định: Quên được nàng không phải là điều dễ dàng. Nhưng dòng đời xô đẩy, có những cái không muốn quên vẫn cứ phải quên. Và nàng thấy buồn.
       Nhưng mới lúc nãy đây thôi, nhìn thấy số máy gọi đến, tim nàng như vỡ ra. Và nàng hiểu, nàng phải bỏ cái thói quen hay giữ kẽ, nghĩ mà không nói của mình. Gã khác với nàng. Gã rất khó trình bày được suy nghĩ và cảm xúc của gã, cho dù trong lòng gã có là một đại dương mênh mông tình cảm đi chăng nữa. Gã không nói không có nghĩa là gã không nghĩ. Đến bây giờ, nàng mới hiểu vì sao những lúc ở bên nàng hay gặp gỡ nàng, gã rất vui, rất an tâm. Còn khi đi xa, mọi cái trở nên khó khăn, khó chịu đến kì lạ. Nàng hiểu rồi, nàng như cánh chim trời. Con chim ấy có thể bay đi bất cứ khi nào nó muốn. 
      Cuộc sống tự do suốt 15 năm đã rèn luyện cho nàng nhiều phẩm chất tốt, nhưng bên cạnh đó, cũng không thiếu nhưng điều mà không một người đàn ông nào mong muốn nó tồn tại ở người phụ nữ của mình. Nàng nóng tính, quá ư bất cần và lạnh lùng, chỉ tiếng trước tiếng sau đã chấm hết và bỏ đi thẳng. Do đó, cho dù nàng có nói tiếng yêu, tiếng thương, tiếng nhớ đến trăm lần nghìn lần thì người được nghe nó vẫn cứ cảm thấy bấp bênh như đang phải đứng trên một con thuyền sắp chìm vậy.

* * *

        Và bây giờ thì nàng đã hiểu: Nếu muốn giữ được một cái gì đó hơi lâu lâu một chút là của mình, nàng buộc phải tự chui bớt mình vào trong cái lồng dành cho những chú chim có chủ. Nói như những thứ lí thuyết mà nàng vẫn được học,thì đó là tự do trong khuôn khổ ấy mà.
      Không, nàng không chui vào lồng vì ép mình. Điều quan trọng nàng muốn giữ, đó là niềm tin của gã đối với nàng. Nàng không thể làm tổn thương gã vì cái thói quen tự do vô tổ chức của mình như thế mãi được
      Chắc là gã hiểu sự "sám hối" của nàng chứ! 






Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

GIÃ TỪ






                                         Có lẽ là ta phải giã từ
                                           Chút tình như sợi chỉ tương tư
                                           Đành thôi gác hết lời thương nhớ
                                           Đành giấu thật sâu những thẫn thờ.

                                           Ta sẽ hóa trang mặt thờ ơ
                                           Bỏ mặc qua tai mọi oán ngờ
                                           Bỏ câu căn vặn, lời tư tội
                                           Mặt nạ luôn mang : kẻ khù khờ.

                                           Ta cất hộ ta một giỏ thơ
                                           Ta lật đật chôn những canh giờ
                                           Lời thân lời ái bay từ sóng
                                           Ta nhốt lòng ta với vu vơ...

                                           Ta nuốt trên môi những ơ hờ
                                           Ta gửi người ta một dòng thơ
                                           Nửa đêm gác trán suy đời bạc
                                           Gặm nhầm câu hát : "Ta đã mơ..."



Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

SINH NHẬT LẦN THỨ 47






                                                Nghe trong cái nắng ngả chiều
                                       Môi hồng đã nhạt, lời yêu đã dừng

                                                              * * *
                                                Vòng tay ai đó dửng dưng
                                       Lời ca đã cất, nửa chừng lặng yên
                                                 Gửi tình về chốn vô biên
                                       Gửi mình về lối yên miền quạnh hiu
                                                  Đêm nay ngày hết buồn thiu
                                       Mai thêm một tuổi cho nhiều bâng khuâng

                                                                 * * *

                                                    Ai đem trăng đổ nửa vầng
                                         Để rơi để rụng nửa phần thương yêu!
                                                                                  03 - 08 - 2015





                                                 



Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

TA - 8





                                                      Ta ngồi gom bụi thời gian
                                                 Một vài vệt  bẩn cơ hàn khi xưa
                                                        Rách bươm cái tuổi giao mùa
                                                 Lấm lem lời hứa lúc vừa chớm yêu
                                                        Chênh vênh cái bóng ngả chiều
                                                 Nhọc nhằn nhan  sắc về hưu vội vàng
                                                        Xuôi tay một kẻ đa đoan
                                                 Trượt trên dốc sỏi, chẳng mang chút tình ! 
                                                                                             









       ( Xin lỗi các bạn vì Thủy khóa phần Nhận xét. Do Thủy rất bận, không có nhiều thời gian để thăm hỏi hay trả lời các bạn. Do đó, bạn nào có đọc bài thì lượng thứ cho Thủy nhé!)