Lâu lắm rồi, nàng mới đụng đến cái Blog này. Giờ đây, xưng là "nàng" với một người đàn bà đã gần bước tới ngưỡng của tuổi 50 rõ ràng là không hợp lắm. Nhưng khi đứng trước gương, soi đi xét lại cái "dung nham" của mình, nàng thấy mình vẫn có thể dùng cái từ ấy được. Vả lại, nếu không dùng cách gọi đó, nàng sẽ rất khó viết những gì liên quan chút đỉnh đến riêng tư, đến những câu chuyện dính dáng đến vấn đề tình cảm muôn thuở không dứt của loài người.
* * *
Chỉ trước đây chừng 20 phút thôi, nàng vẫn trong trạng thái buồn bã, vô vọng. Dù mới chiều nay, trong cuộc điện thoại với tri âm, tri kỉ của nàng, nàng vẫn khẳng định: Quên được nàng không phải là điều dễ dàng. Nhưng dòng đời xô đẩy, có những cái không muốn quên vẫn cứ phải quên. Và nàng thấy buồn.
Nhưng mới lúc nãy đây thôi, nhìn thấy số máy gọi đến, tim nàng như vỡ ra. Và nàng hiểu, nàng phải bỏ cái thói quen hay giữ kẽ, nghĩ mà không nói của mình. Gã khác với nàng. Gã rất khó trình bày được suy nghĩ và cảm xúc của gã, cho dù trong lòng gã có là một đại dương mênh mông tình cảm đi chăng nữa. Gã không nói không có nghĩa là gã không nghĩ. Đến bây giờ, nàng mới hiểu vì sao những lúc ở bên nàng hay gặp gỡ nàng, gã rất vui, rất an tâm. Còn khi đi xa, mọi cái trở nên khó khăn, khó chịu đến kì lạ. Nàng hiểu rồi, nàng như cánh chim trời. Con chim ấy có thể bay đi bất cứ khi nào nó muốn.
Cuộc sống tự do suốt 15 năm đã rèn luyện cho nàng nhiều phẩm chất tốt, nhưng bên cạnh đó, cũng không thiếu nhưng điều mà không một người đàn ông nào mong muốn nó tồn tại ở người phụ nữ của mình. Nàng nóng tính, quá ư bất cần và lạnh lùng, chỉ tiếng trước tiếng sau đã chấm hết và bỏ đi thẳng. Do đó, cho dù nàng có nói tiếng yêu, tiếng thương, tiếng nhớ đến trăm lần nghìn lần thì người được nghe nó vẫn cứ cảm thấy bấp bênh như đang phải đứng trên một con thuyền sắp chìm vậy.
* * *
Và bây giờ thì nàng đã hiểu: Nếu muốn giữ được một cái gì đó hơi lâu lâu một chút là của mình, nàng buộc phải tự chui bớt mình vào trong cái lồng dành cho những chú chim có chủ. Nói như những thứ lí thuyết mà nàng vẫn được học,thì đó là tự do trong khuôn khổ ấy mà.
Không, nàng không chui vào lồng vì ép mình. Điều quan trọng nàng muốn giữ, đó là niềm tin của gã đối với nàng. Nàng không thể làm tổn thương gã vì cái thói quen tự do vô tổ chức của mình như thế mãi được
Chắc là gã hiểu sự "sám hối" của nàng chứ!