Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

LẠI CÓ NGƯỜI ĐÒI "VĨNH BIỆT" TÔI!


     


          Thế là cậu ta đòi "vĩnh biệt" tôi chỉ vì cái tội muốn gặp tôi mà không được. Tôi không gặp cậu ta đã khoảng hơn năm gì đó rồi thì phải. Thực ra tôi đã chán cái trò trẻ con này lắm rồi. Vĩnh biệt thì vĩnh biệt, có gì đâu quan trọng. Trên đời này, thiếu gì người tôi đã không bao giờ còn gặp lại nữa. 
     Thực sự thì cảm xúc của con người rất phức tạp. Suy nghĩ của ba bốn năm trước không thể là suy nghĩ của hiện tại ngày hôm nay. Cậu ta đã không thể hiểu vì sao ba bốn năm trước tôi thân mật vậy mà bây giờ  thì lạnh lùng vậy. Tôi vẫn thường quan niệm, quy luật của tình cảm nhiều khi lại chính là sự lãng quên. Nếu hiểu được điều đó thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn biết bao.
     Cậu ta nhắn hai chữ "Vĩnh biệt" đó chắc lần này đã là lần thứ tư, thứ năm rồi. Nhắn đến nỗi tôi thấy nhàm luôn. Khi tôi hỏi lại : "B muốn gì ở tôi?", cậu ta không có đường trả lời. Đôi lúc, tôi mệt mỏi quá! Tâm trạng tôi thật khó tả. Có ai ở trong hoàn cảnh tôi, mới thấy hết cái khó khăn của nó.
    " Rồi cô ( chị, em...) định như thế nào?". Tôi đã nghe câu hỏi này từ nhiều đối tượng khác nhau chắc cũng đã mấy chục lần và lần nào tôi cũng chỉ trả lời một câu như nhau: "Hiện giờ thì cứ vậy đã!". Tôi không trốn tránh câu hỏi này và thậm chí còn thầm cảm ơn những ai đã có lòng quan tâm mà hỏi tôi câu đó. 
     Nhưng đã có ai thật sự hiểu tôi chưa?
     Có lần, Hiệp - bạn tôi - điện thoại rủ tôi tới cái quán mà cậu ta đang nhậu. Tôi hỏi trong quán lúc đó có ai, nghe cậu ta kể ra toàn là đàn ông, tôi đã từ chối. Tôi đến đó làm gì khi toàn "ông" là "ông". "Rượu vào lời ra", bao nhiêu là vụ rắc rối đã từng là bài học trước đó, tôi chưa khiếp hay sao. Thế là cậu ta lên lớp cho tôi một tràng, đại ý như tôi kiêu, làm cao, rồi sẽ đến một ngày : "Hết duyên đi sớm về trưa một mình". Tôi thực sự tức giận nhưng cố nhịn. Hôm khác gặp lại trực tiếp, tôi mới nói cho cậu ta thấy cậu ta đã quá lời và sai ở chỗ nào.
    Người ta sinh ra cái miệng, không phải cứ để muốn nói gì thì nói. Tôi thừa hiểu thế nào là "còn duyên" và "hết duyên". Nhưng không thể vì sợ "hết duyên" mà tranh thủ "hưởng thụ". Tôi còn hai thằng con đang cần phải lo lắng nhiều việc. Liệu có ai nuôi con tôi tốt bằng chính tôi? Có người bảo tôi: "Kiếm ông nào về để ông ấy lo bớt". Tôi thực sự ngạc nhiên với tư tưởng đó. Tại sao lại có cái kiểu cứ trông mong vào việc nhờ vả  người khác trong khi con là của mình như thế nhỉ? Vả lại, cha nó kia mà còn chưa lo cho nó, huống chi là người dưng. Tôi không phủ nhận là "người dưng" cũng có rất nhiều người tốt. Nhưng phải nhờ vả vào người khác đã là con đường cùng, trong khi tôi vẫn còn mạnh chân khỏe tay, chẳng đau ốm gì. Nếu có phải ngửa tay xin ai thì người duy nhất tôi có thể nhận, đó là Ba Mẹ tôi. Hồi chúng nó còn học Đại học, tôi đã nói với Ba Mẹ : "Nếu con có bề gì, Ba Mẹ bán hết mấy lô đất của con đi để lo cho Din Lu học xong Đại Học". Tôi nói thế là nói đùa vì tôi không bao giờ lại nghĩ tôi sẽ có "bề gì" khi đang còn khỏe mạnh thế này. Nhưng dù sao tôi cũng đã lo xa để lỡ đâu tôi có "bề gì" thật thì các con tôi sẽ không đến nỗi đứt gánh giữa đường việc học hành.
     Thế đấy! Đừng có nói là "bụng đàn bà, dạ con nít". Nếu có ai là "con nít" thì người đó phải chính là người tối nay đòi "Vĩnh biệt" tôi kia. Vì tôi từ chối không gặp mà đòi vĩnh  biệt ư? Cậu ta không nghĩ rằng cậu ta càng nói vậy càng nhẹ gánh cho tôi sao? Gặp và nói chuyện với một người không hề hiểu mình, còn chán hơn là ngồi một mình trong một căn phòng vắng. Cậu ta đâu có biết rằng trong mỗi bước đi của tôi, cậu ta chỉ là một cái bóng, thỉnh thoảng hiện về nếu có tác động nào gần gũi về hình ảnh đó. Còn không thì thôi. Khi nghĩ về một người quen biết quanh mình, điều sáng suốt hơn cả là hiểu được đối với họ, điều gì là quan trọng nhất. Nếu không biết thì đừng nói ẩu. 
     Trong máy tôi, còn nguyên tin nhắn cho cậu ta như sau : "Tùy B nghĩ. Tôi còn phải lo làm để gây dựng cho hai con trai tôi. Tôi không rảnh và không đủ sức để nghĩ đến chuyện khác đâu". 
     Sau khi nhấn nút "Gửi", tôi chuẩn bị lên giường và đã sẵn sàng để chìm vào một giấc ngủ nhẹ nhàng! 



1 nhận xét:

  1. Khi người đàn bà mạnh mẽ nhất cũng là lúc họ yếu đuối nhất. Đúng không em ?.

    Trả lờiXóa