Là đà trời ngả đất nghiêng
Màn đêm rạch một nét xuyên qua hồn.
Ngoài khung cửa, gió bồn chồn
Câu thơ lảng vảng chập chờn qua tai.
Căn phòng tưởng một, hóa...hai
Say đâu...chỉ có một vài ly thôi!
Uống cho bề bộn cuộc đời,
Cho câu hờ hững, cho lời nhớ thương,
Uống cho quên hết đêm trường,
Cho quên lối rẽ, con đường chia hai.
Uống cho nhòa nhạt bóng ai
Hôm nay đã hết, ngày mai chẳng còn.
Trăng treo một mảnh chon von
Bầu trời, mặt đất chắc còn...như xưa?
Chai còn, rượu hết hay chưa
Dốc li rượu cuối, cũng vừa trên môi,
Đắng cay dở khóc dở cười
Buồn vui cũng một cuộc đời để say!
Say mà tỉnh, tỉnh mà say
Trả lờiXóaChỉ mình ta biết, mặc ai nói cười!
Bài thơ quá tỉnh em ạ. Chị rất thích!
Bài này em viết lâu rồi, trong một lúc ngẫu hứng. Vì thật sự thì em cũng biết uống bia rượu nhưng chưa bao giờ uống đến say. Em chỉ tưởng tượng người say là sẽ như vậy nên viết thôi ạ!
XóaThơ em viết hay và anh là người bao lần trong cuộc!
XóaRượu uống mềm môi TÌNH một chén
Trả lờiXóaĐưa cay nhấm nháp chút hương ĐỜI
Thủy viết bằng tưởng tượng thôi chứ không biết say là như thế nào đâu!
Xóa