Thứ Ba, 16 tháng 1, 2018

VỠ ĐI NHỮNG ĐAM MÊ


     Thoáng chốc nhìn lại, đã 17 năm làm người đàn bà đơn thân, vật lộn với những khó khăn, nợ nần, túng thiếu, lo toan, trách nhiệm, bổn phận... Nhưng tất cả những cái đó đều không đáng sợ bằng những tổn thương mỗi lúc một dày thêm, phá hoại sự trong sáng của tâm hồn. 
      Trên những bước đường đời, người tốt không hiếm nhưng kẻ xấu cũng nhiều. Đáng sợ nhất là sự tị nạnh, hiềm khích đến từ chính những người thuộc giới mình; sự bội bạc, lừa lọc đến từ giới bên kia. Để đến một lúc nào đó, niềm tin vốn như một tòa tháp, cứ lung lay dần rồi từ từ đổ sụp.

* * *

      Vẫn biết mất niềm tin là mất tất cả. Nhưng tin vào những cái mơ hồ lại càng hủy hoại tâm trí hơn. Sự mệt mỏi hàng ngày giống như một con thuyền tròng trành trên sóng nước, lúc thoáng thấy một ốc đảo, cứ tưởng đâu là bờ - để rồi thất vọng tràn trề khi thực sự nhìn thấy những vời vợi xa. 
     Thiếu tình yêu, thì tìm đến nó. Nhưng đúng như cổ nhân vẫn dạy: Không gì khiến người ta hạnh phúc như tình yêu; và cũng không gì khiến người ta đau khổ bằng tình yêu. Bóng mây hiện đó rồi ẩn đó, mơ hồ như thoảng bên tai một nốt nhạc.

* * *

      Nhiều năm trước, một người đàn ông đã nói với mình: Nếu yêu mà không tin sẽ thấy rất khổ! Đúng! Nhưng nếu tin thì sẽ phải tin vào điều gì? 
       Những tình yêu không trọn vẹn vốn có vẻ đẹp riêng của nó. Vẻ đẹp có từ những nỗi đau mà nó mang lại. Nỗi đau bao giờ cũng khiến người phụ nữ đằm thắm hơn và từng trải hơn. Nhưng theo đó, căn bệnh mặc cảm cũng sẽ cứ lớn dần lên, cho đến một lúc nào đó, sẽ thành sự khước từ cả những hạnh phúc mà lẽ ra mình có thể có được.

* * *

      Đến bây giờ, cũng đã tự ép mình phải tin vào một số điều tốt đẹp, nhưng niềm tin ấy cứ như phải gượng mà tin. Ví như khi nghe Bờm nhắc đi nhắc lại rằng mình là người mà cậu ấy nhớ đến nhiều nhất thì cũng chỉ thoáng cười buồn. Để làm gì? Vả lại, người mà mình mong muốn được nghe câu đó đâu phải là Bờm. 

* * *

      Có thể trong mắt người đó, mình càng ngày càng có nhiều khiếm khuyết. Mình đã mất đi sự hấp dẫn và bí ẩn ban đầu. Những thói thường mà hầu như người đàn bà nào cũng có đã làm lu mờ vẻ long lanh lúc mới quen biết nhau.
      Nhưng thôi, cách tốt nhất để sửa chữa mình, chính là sự im lặng.
      Im lặng cũng gần giống như dấu chấm hết. 
     Lòng day dứt lắm, vì âm vang của tình yêu vẫn rất mãnh liệt. Nhưng con suối nào rồi cũng phải rời xa đầu nguồn.
  Và càng đi xa, càng nhòa tan vào trong quên lãng. 


1 nhận xét: