Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015

SAU NĂM NGÀY TẾT, NHÌN LẠI



       Mỗi một năm, Tết về, lại thấy mình tệ thêm một ít. Tệ ở chỗ đi thì thôi, về là đóng kín cửa ngủ suốt ngày. Đến nỗi cả cái tết mà chỉ tiếp mới có vài người khách. Ai đến cũng thấy cửa đóng, họ gọi điện thì mình lạị bảo mình không có nhà. Ku Lu có bạn gái ở gần nên đi chơi suốt. Ku Din cũng y như mình, suốt ngày nó chỉ học tiếng Anh rồi ngủ. Hai mẹ con cùng nhau bám vào hai cái máy tính, cùng ăn rồi cùng ngủ vùi như nhau.
       Năm nào trước Tết, mình cũng tự nhủ năm nay nhất định mình sẽ thay đổi, sẽ mở cửa cho bạn bè, đồng nghiệp, học sinh đến nhà chơi. Vậy mà rồi cứ sau ngày mùng một, đi viếng xong các ngôi mộ ở quê về là mình lại quay lại cái trạng thái như bị trầm cảm vậy. Có lẽ mình nên thay đổi môi trường sống. Nếu cứ ở mãi cái đất này, ngôi nhà này, căn bệnh cô độc của mình sẽ càng ngày càng trầm trọng thêm. 
      Thậm chí mọi năm còn đi cafe ban đêm với bạn bè, năm nay cũng không thèm đi luôn. Mới nghe nói sáng mai cứ sửa soạn sẵn đi, xe ô tô đến chở đi Bình Sơn cùng mọi người trong cơ quan chơi, mình đã nghĩ đến cách từ chối rồi. Nếu không muốn đi, mình chỉ việc nói mình say xe là xong. Mà đúng là mình say xe thật chứ có phải giả dối gì đâu. Nhưng mà lạ, chứng bệnh này chỉ có trong dịp Tết, còn bình thường, mình ham chơi lắm mà.
       Tết đến, mình cũng chuẩn bị đủ cả các thứ để mời khách, nào bia nào rượu nào giò chả bánh kẹo..., thế mà chả muốn tiếp ai. Nhưng sau Tết, tức là khoảng mùng 10 trở đi, lại rủ bạn bè, đồng nghiệp đến nhà và lôi tất cả những thứ đã chuẩn bị ấy ra đánh chén. 
      Có lẽ với tất cả mọi người, cả hàng xóm, đồng nghiệp, học sinh..., mình càng ngày càng trở nên khó hiểu. Họ không nói gì mình, vì mình cũng đâu có làm hại gì họ, nhưng họ sẽ không biết mình ra sao hết. Tết đến, mình cũng đã đi chúc khắp các nhà trong xóm. Và với mình, như thế là được rồi. 

* * *

      Cũng như mọi năm, trước Tết, mình cũng trồng rất nhiều hoa. Vườn nhà mình bây giờ hoa nở đẹp nhất xóm. Mình không phải đi mua hoa như các nhà khác. 







       Mặc dù đã chăm sóc khu vườn cũng tương đối cẩn thận, nhưng mình vẫn thấy toát lên ở nó một vẻ tạm bợ và tiêu điều. Mình chẳng có thừa tiền để mua các loại chậu hay đôn thật đẹp để trồng hoa hay kê non bộ. Tất cả đều là đồ do mình làm lấy hay tận dụng những thứ người ta vứt đi. Mình trồng hoa cả vào chiếc gầu rách và hộp xốp nhặt được ngoài đường thì biết là tạm bợ đến mức nào rồi. 
     Mình cũng chưa thể xác định được tương lai lâu dài của ngôi nhà cho nên cũng không dám đầu tư vào nó. Bây giờ thì cứ tàm tạm thế đã.

* * *

      Mùng một Tết, cũng như mọi năm, lại về chân núi thăm mấy nấm mồ. Tại Nghĩa trang Liệt sĩ xã Phổ Cường, có chụp lại mấy tấm hình với những người thân:

        Bên mộ của anh hùng Châu Thọ Chín, gặp anh hùng Phạm Đình Nghiệp (người mặc áo trắng). Quê mình thì thời chống Mỹ có nhiều anh hùng lắm. Năm nay, Ba đi đã phải chống theo cây gậy rồi. 


           Ảnh chụp với Mẹ. Mẹ năm nay đã 70 tuổi. Mặt Mẹ chỉ tươi khi cười. Tóc mẹ vẫn đen, ít sợi bạc. Có khi tóc mình còn bạc nhiều hơn tóc Mẹ. Chỉ do cái đầu mình vàng vàng nên không thấy thôi.


              Ku Lu có mập ra được một tí. Nó vẫn thế, da trắng, mũi càng ngày càng lõ ra.


             Giữa hai thằng con, mình "lép vế" quá chừng. Hôm nhìn thấy Ku Din, mình "kinh khủng" với nó luôn. Nó nặng tới gần 70kg, còn to hơn cả một tháng trước đây gặp nó ở Vũng Tàu nữa kia.





         Về nhà Bà Tám, bắt gặp hình ảnh này, mê quá chụp luôn. Một cái gì đó quê mùa, dân giã, gợi nhớ lại những năm tháng ấu thơ xa vời. Lòng chợt nôn nao, nôn nao...

* * *


             Chiều mùng ba đi trực cơ quan. Mi-nô đang ăm cơm. Vậy mà thấy mình, nó bỏ cả cơm chạy lại rối rít như thể mình đi xa lâu ngày lắm. Mà cũng đúng thật, từ ngày 26 Tết đến giờ có gặp nó đâu. Nó cuống quít nhảy dựng lên người mình. May mà chộp được kịp khoảnh khắc này.



           Rồi cu cậu cứ người mình mà leo lên, ngồi cũng không yên với nó, phải bế một tí. Eo ôi không tắm gì cả, hôi rình. Cứ hôm nào đến cơ quan cũng phải bế cu cậu. Mà hễ bế xong là về phải tắm và giặt ngay bộ quần áo đang mặc.


         Nào, Mi-nô chát nhé! Mi-nô gửi lời chúc Tết tất cả các ông bà chú bác anh chị em, năm mới mạnh khỏe, vui vẻ và đừng vào quán "Cờ Tây" bảy món nữa nhé! 

11 nhận xét:

  1. Thật vậy:
    sau năm ngày tết lại sang nhà THỦY
    Đọc bài tâm sự những ngày tết...và xem khu vườn non bộ nhiều thể loại dáng đẹp...
    và các loại hoa đẹp... trình bày một khu vườn rộng
    Mình làm cây thế bon sai có vườn cây cảnh mua bán .. mình thấy bạn là một thiếu phụ trẻ đẹp
    Vui trong nội tâm ...thực sự mình chưa thấy ai là phụ nữ mà tự làm và chơi non bộ...to đẹp
    Như một cửa hàng kinh doanh...
    Non bộ và cây thế bon sai cũng là một bộ môn nghệ thuật tạo hình...
    Thủy làm đẹp cho đời ...sẽ được bù đắp may mắn sắc đẹp cho em
    Hãy còn hương vị tết, thấy khu vườn non bộ cảnh sắc đẹp...
    vui xuân viết mấy lời cảm hứng
    chúc em
    Đầu xuân tăng bó hoa tươi
    Chúc vui chúc khỏe yêu đời tình xuân












    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em cảm ơn anh ạ! Non bộ cũng là một đam mê của em. Lí do mà em có thể chơi được nó là do cách làm non bộ của em quá rẻ, có thể tận dụng được những thứ bỏ đi nên em mới có thể chơi được. Em có một đặc điểm cũng khác người: em thích trồng hoa tươi ngoài vườn chứ không thích hái hoa tươi vào cắm trong bình. Trong bình, em lại chỉ dùng hoa khô, tức là khi nó khô đi rồi em mới cắm và lưu giữ từ năm này sang năm khác. Có lẽ do vậy mà em buồn chăng?

      Xóa
  2. Chúc Thanh Thủy nhiều may mắn vạn sự an lành!

    Trả lờiXóa
  3. Ăn têt như Thủy thì...tệ thật. Phải thay đổi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ, em biết, em sẽ thay đổi ạ! Nhưng trước hết phải thay đổi chỗ ở. Nếu em cứ ở đây mãi thì em cũng sẽ như thế mãi thôi.

      Xóa
  4. Lão dừng lại rất lâu và cảm thấy xúc động về 2 bức hình chụp góc bếp và hai cái thúng lủng lẳng cạnh cột nhà xưa. Với lão , cả hai hình ảnh ấy đều núi kéo mọi người trở về cội nguồn và quá khứ. Nó đánh thức tình quê vốn ngủ yên lâu ngày nơi phố thị của những người xa quê hương như lão. Ngoài ra nó còn khơi gợi tình người , tình quê vất vả sống còn trôi qua tháng năm đầy nước mắt và máu....
    Lão phải dừng lại để ngắm bức hình này rất lâu và tự trôi mình về miền ký ức với sự cảm xúc hiếm có. Có những điều nó mãi vang vọng trong ta một cách trân trọng !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Lão. Như vậy là em đã có người đồng cảm. Em cũng như Lão vậy, luôn hoài niệm và trân trọng những giá trị truyền thống quý giá, tuy so với thời đại bây giờ, nó có là lỗi thời đi chăng nữa. Em không nói nhiều, nhưng khi đã đăng mấy tấm ảnh đó lên, chắc ai xem cũng sẽ hiểu lúc đó em nghĩ gì.

      Xóa
  5. Thủy vẫn vậy thôi, có khi thay đổi để bận rộn sẽ vui hơn

    Trả lờiXóa
  6. THỦY À... anh dự định viết bài về Non bộ
    khu vườn ấy ở địa danh anh hổng biết...
    em là giảng viên văn học à
    anh thích cách viết hành văn di dỏm chút hài vui hay...
    sang anh trả lời hihi...

    Trả lờiXóa
  7. Cảm nhận được một nỗi buồn sâu lắng, khó giải tỏa và không dễ gì thay đổi trong tâm hồn tác giả qua bài viết.
    Thấy vẻ đẹp đa dạng, tinh tế và khá độc đáo qua những bức ảnh chụp của Thanh Thủy. Và hình như chị cũng cảm nhận cái hồn quê và tình yêu thương nơi em với mọi thứ bình thường, xưa cũ trong cuộc đời này. Ảnh em và chú cún mới đáng yêu làm sao

    Trả lờiXóa