Vô tình đánh rớt câu thơ
Hôm qua tới mãi bây giờ còn quên
Rêu xanh ngủ khẽ bên thềm
Lơ mơ mộng vẫn êm đềm giấc say
Gối đầu lên mấy vầng mây
Ta quên mái tóc đựng đầy gió sương
Môi cười còn mấy nét vương
Nửa đời giông bão không nhường khổ đau
Hai bàn tay nắm lấy nhau
Giật mình ngơ ngác, chiêm bao để dành...
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.