Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

TẠM BIỆT SÀI GÒN




       Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, mình sẽ rời Sài Gòn. Chuyến đi chỉ trong vòng 6 ngày, cả đi lẫn về cho dù hiện giờ mình vẫn là tỉ phú về thời gian. Tức là có về ngoài quê thì cũng chỉ suốt ngày ngồi chơi nếu như không xem việc may vá, chăm sóc vườn cây là công việc.
      Vào mấy ngày, mà chẳng đi chơi đâu. Mà làm sao đi được nữa. Các con đi làm từ sáng đến tối mới về đến nhà. Mình ở nhà chỉ lo cơm nước, giặt giũ, chợ búa. Thậm chí muốn đi Siêu thị gần nơi ở nhất (cách 2km) cũng phải cuốc bộ chứ có đứa nào rảnh mà đưa với đón. May đâu chỉ còn buổi tối, đi lăng quăng cũng mấy Siêu thị đã quá quen thuộc. Thấy chán!
      Phải chấp nhận thôi. Các con giờ đã trưởng thành, đã tự bương chải lo cho cuộc sống, mình không phải gửi tiền nuôi nữa là may lắm rồi. 
      Din Lu cũng giỏi, tự thân xin việc, không qua bất kì một sự giúp đỡ nào, và hay cái là xin rất nhanh có việc. Gần như sau phỏng vấn là phải đi làm ngay. Mới đi làm, nhưng lương tháng chúng nó đã bằng, thậm chí còn hơn lương mình đi dạy đã 25 năm. Đời thật trớ trêu.
      Tuy nhiên, như vậy cũng chưa phải là trách nhiệm của mình đã hết, còn phải lo chuyện vợ con, nhà cửa cho chúng nó nữa. Ở cái đất Sài Gòn này, nhà thấp tiền nhất cũng đã suýt soát một tỷ. Cho dẫu không có tiền bỏ ra mua nhà cho con hoàn toàn, thì cũng phải phụ giúp được phần nào, không có gì cả, sau này con dâu nó... khinh! (là mình nghĩ thế! Mà chắc là đúng thế. Sự đời, cần thâm trầm một tý, đâu cứ vô tư toét miệng ra cười được.)


* * *

      Vào Sài Gòn, bạn bè, học sinh đầy ra. Rồi những bạn chỉ quen trên Face cũng hẹn gặp, cafe. Nhưng mình trốn hết. Trốn vì... nghèo! Đành rằng vào đây, mình là khách, người mời là chủ. Nhưng mình không thích "ăn không" của ai cái gì. Người ta mời mình được hai thì ít ra mình cũng phải mời lại được một. Nhưng xét thấy túi tiền của mình không đủ sức cho những "ăm miếng trả miếng" ấy nên thôi, tốt hơn hết là tránh mặt. Ai giàu cứ chơi với giàu. Còn mình nghèo, mình cứ bạn nghèo mà tụ tập. Chơi với giàu, mời người ta đi cafe quán cóc người ta cười vào mũi cho. Bạn nghèo của mình chỉ cần một ấm trà cũng đủ thâu đêm suốt sáng là chuyện. Tự trọng - đó là cái duy nhất mình có được trong cảnh nghèo.


* * *

       Tâm trạng thật mâu thuẫn. Xa các con thì nhớ. Nhưng vào với chúng lại thấy buồn. Chúng đi suốt, mình như con chó bị nhốt trong nhà. Đúng quá đi chứ, ở cái đất Sài Gòn này, ở nhà một mình mà dám mở cửa ra à. Nếu mình mà không biết lên mạng thì có nước rảnh và buồn mà chết được. Hèn gì mấy ông bà nhà quê vào thăm con chỉ được vài ngày là đòi về. Nhịp sống ở cái thành phố ồn ào, lắm cơ hội nhưng cũng nhiều thách thức này cuốn người ta đi như một guồng máy, không quay không được. Những người như mình đang dần dần trở nên chậm chạp, u lì, kém cỏi và vô tích sự. 


* * *

     Thôi, về quê. Tạm biệt Sài Gòn, tạm biệt những ngày rỗi rải và buồn chán. Về với góc sân, mảnh vườn đơn côi nhưng quen thuộc của mình thôi. 
     Vào đợt này, không đi đâu cả nên không có ảnh phong cảnh hay ảnh chơi bời để khoe. Nhưng có ảnh chân dung đang ngồi buồn như con chó ốm đấy. 
      Hình như còn được một thứ - mà trời thương cho kiếp nghèo nên an ủi ban tặng một chút - đó là  dù đi ra đường hay đi trên tàu hay đi siêu thị; dù ăn mặc chỉnh tề hay tồi tàn; dù mặt mũi son phấn hay không son phấn - vẫn bị các nhóc sinh viên đáng tuổi con gọi bằng... chị (!). Dù sao cũng còn được một chút... sướng trong lòng sau những vất vả trên đường đời đơn độc. 



       Mượn cái áo của Ku Lu mặc nên mới có cái dòng chữ ấy nhé, chứ không phải là già rồi còn đòi cưa sừng làm nghé đâu.



9 nhận xét:

  1. Vì quá tự trọng đến mức tự ti và mặc cảm mình nghèo mà em trốn bạn bè, chắc trong đó có những người rất tốt. Như vậy cũng ko hay lắm đâu em. Mình nên sống hòa đồng hơn và tùy cơ mà ứng biến. Lúc đó sẽ thấy cuộc đời phong phú và cho ta thêm nhiều trải nghiệm ý nghĩa và bổ ích!...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh không đọc kĩ sao? Em chỉ trốn bạn giàu thôi. Còn bạn nghèo như em, em vẫn tụ tập đấy chứ. Bạn giàu nghĩ em nghèo khổ, tội nghiệp nên luôn luôn nói kiểu bề trên, thương hại. Em ghét điểu đó. Nói cho nhiều chứ có giúp được cái gì. Cũng có người ngỏ ý giúp nhưng đó lại là đàn ông. Và em biết cái giá phải trả. Với lại, em nói em nghèo chứ chắc gì đã nghèo thật ạ !( Em đi ra đường, nhiều người nghĩ em giàu nữa là khác - nhầm to anh ạ!)

      Xóa
  2. Gặp bài thơ này trên mạng, cop tặng cô Thủy.
    Bài thơ viết về nỗi lòng người Mẹ đối với con gái đi lấy chồng xa. Với con trai chắc cũng ko khác bao nhiêu.

    Nhật ký

    Mẹ vẫn chưa quen khi con gái lấy chồng
    Cứ nghĩ chiều nay con về muộn
    Cánh cổng im lìm dòng người cuồn cuộn
    Mẹ thắc thỏm chờ nghe tiếng chuông rung

    Con đi lấy chồng mẹ vẫn chưa quen
    Cứ chững lại khi đong đầy bơ gạo
    Con ở nhà chồng, cơm nhà mình bớt lại
    Mẹ thẩn thờ nhìn ngọn lửa rưng rưng.

    Nuôi con lớn khôn dựng vợ gả chồng
    Lẽ đời vậy sao lệ trào khoé mắt?
    Vắng con rồi việc cửa nhà bếp núc
    Mẹ một mình tất bật với hôm mai.

    Con đi lấy chồng là thân mẹ chia hai
    Chỉ căn nhà rộng thêm thành bốn
    Bữa cơm neo người âm thầm sớm muộn
    Cứ nghẹn ngào dâng bao nỗi nhớ con!

    Con đi lấy chồng mẹ thức giữa chừng đêm
    Tập ảnh ngày xưa giở ra gấp lại
    Thương con ở nhà chồng vụng dại
    No? Đói? Vui? Buồn? Sướng? Khổ? Con ơi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng, con trai hay con gái đi lấy chồng lấy vợ, tâm trạng của người mẹ đều như vậy cả. Mình thì dù sao cũng đã được "tập sự" trước rồi. Bốn năm nay đã sống một mình, cơm một niêu, chén một cái nên cũng đã quen phần nào. Lo là lo con trai không lấy được vợ hiền, vợ thảo, rồi khổ. Cũng lo con mình không biết đối xử tốt với vợ, rồi gia đình không hạnh phúc. Nhìn chung là nhiều cái để lo lắm! Bài thơ rất hay. Cảm ơn Khung K nhé!

      Xóa
  3. Mần răng mà em giữ được làn da và khuôn mặt cùng vóc dáng trẻ mãi không già rứa Thủy ơi?
    Chị lúc nào cũng thấy em là người giàu và sang đấy> Sang trong phong thái và giàu nơi tâm hồn Thủy ạ. Chị chẳng quan tâm đến tiền bạc nhiều ít làm gì. Nhiều người tiền tỷ bạc ròng mà nỏ thấy giàu sang chi mô. Chỉ thấy lố thôi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ, da em cũng không trắng lắm đâu, chỉ hồng hồng thôi, nhưng nó mịn, không thấy lỗ chân lông như da người lớn mà mình hay thấy, cũng chưa có nếp nhăn luôn nên khi trang điểm đôi chút sẽ thấy đẹp hơn. Còn vóc dáng, em thuộc dạng thiếu thước mà chị. Em ăn nhiều thịt, cá, rau, uống nhiều sữa mỗi ngày... nhưng ăn rất ít các chất có bột, đường, béo. Có khi cả tuần em không ăn tí cơm nào cả. Em rất khi cười rộng miệng hay cười thành tiếng to do ở một mình nên không biết cười với ai cả. Còn khi gặp người khác chỉ cười mỉm thôi. Cười toe toét sẽ nhanh có nếp nhăn ở má đó chị.

      Xóa
  4. Lão thích cái thẳng thắn nhìn nhận sự thật của em. Cái tâm trạng này không chỉ riêng ai khi chúng ta tiệm cận với sự chia xa khi con đã trưởng thành .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em nghĩ gì nói nấy thôi mà Lão. Cũng đôi khi muốn nói một điều gì đó mà do chỉ có một mình nên phải viết trên Blog đó. Bình thường, ai cũng lo làm lo ăn, có ai quan tâm chi đến tâm trạng của mình đâu Lão.

      Xóa