Bây giờ Thủy như hạt bụi
Đôi chân mệt mỏi đường trần
Bàn tay u buồn cặm cụi
Ánh nhìn nhiều thoáng phân vân.
Bàn tay u buồn cặm cụi
Ánh nhìn nhiều thoáng phân vân.
Thủy
về tìm xưa trong cỏ
Nương theo vạt nắng trong ngần
Gửi chiều bay tan nỗi nhớ
Chắc là cũng chút bâng khuâng
Nương theo vạt nắng trong ngần
Gửi chiều bay tan nỗi nhớ
Chắc là cũng chút bâng khuâng
Hôm
qua Thủy còn rong ruổi
Đường xưa chuyện cũ lâu dần
Ngày mai có còn thấy nuối
Quay lưng mà tiếc dấu chân ?
Đường xưa chuyện cũ lâu dần
Ngày mai có còn thấy nuối
Quay lưng mà tiếc dấu chân ?
Có
người đừng mong Thủy nữa
Chiêm bao ảo mộng xa vời
Nửa khuya ai còn gõ cửa
Qua đường lữ khách tình lơi...
Chiêm bao ảo mộng xa vời
Nửa khuya ai còn gõ cửa
Qua đường lữ khách tình lơi...
--------------------------------------------------
Bài thơ này mình viết lâu rồi, đăng lâu rồi và cũng đã xóa lâu rồi. Nhưng hôm nay tự nhiên muốn đăng lại, vì nó rất phù hợp với tâm trạng và cuộc sống của mình suốt gần một tháng qua.
Kể từ hôm đi Đà Nẵng về, mình bị cuốn theo liên miên những tiệc tùng, những gặp gỡ và nhất là các chuyến đi. Đi đến nỗi da rám nắng. Những chỗ nào lộ ra ngoài lớp áo quần đều bị sẫm màu. Mình chợt nhớ đến một bài thơ mình viết cách đây gần bốn năm:
Anh ví tôi như con ngựa bất kham
Mặc sức phi khiến cương anh
lạc lối
Tôi đi theo lũ thác ngàn hú
gọi
Cơn gió hoang dẫn lối giấc mơ
hoang.
Đừng cố chi, đừng mặc sức
trang hoàng
Tàu ngựa đẹp, máng thức ăn bổ
dưỡng
Sắm làm chi tay cầm cương lực
lưỡng
Chẳng ăn đâu với tiếng gọi đại
ngàn.
Tôi không hề nuối tiếc
hoặc thở than
Buông chân mỏi qua muôn
vàn dốc đá
Uống suối rừng và nhẩn
nha cây lá
Ngắm trăng khuya rơi xa
lạ dặm đường.
Đừng trách tôi không
yêu, giận, ghét, hờn
Tôi mặc kệ những đau
buồn nông nổi
Gót mải mê nên chẳng
nghe gió thổi
Bỏ sau lưng xào xạc lá
cây rừng.
Nếu nhớ nhau chỉ hãy
nhắc tôi đừng
Quên ngày cũ, lúc ta
dừng bên suối
Ngắm chùm hoa treo vách
rừng tiếc nuối
Một thoáng xưa, xuân
tuổi nụ đã tàn.
Đừng trách tôi ! Chốn
tình cũ hoang tàn
Thả nước kiệu, hứng
trăng ngàn rong ruổi
Kẻ phiêu diêu vốn làm gì
có tuổi
Dấu chân buồn năm tháng
vẫn ngược xuôi ...
13 - 12 - 2011
Ừ, đi thì cứ đi, gặp thì cứ gặp, tiệc thì cứ tiệc, cười thì cứ cười nhưng buồn thì cứ buồn.
Biển Phổ Vinh cùng Đinh Mỹ Liên- cô bạn thân nhất từ thuở thiếu thời, 12 năm rồi mới gặp lại. Cũng nhờ Blog này mà tìm được Mĩ Liên, xa xôi đến nửa vòng trái đất.
Trên thuyền của Kiểm ngư Đà Nẵng ngày 12 - 7. Lần đầu tiên, biết thế nào là cuộc sống của những người lính trên biển.
Đến cảnh sát biển Tam Kì ngày 13- 7 thì không được phép lên thuyền nữa, chỉ có thể đứng trước nó mà chụp ảnh để về khoe thôi.
Lời của đá, chiều 23- 7, tại Hóc Mó.
"Sóng khắc khoải vỗ tan tành ước vọng
Biển ầm ào gọt giũa một dòng thơ".
Đại Nội Huế, chiều 26 - 7.
Hoang tàn lăng vua Thiệu Trị, chiều 27 - 7.
---------------------------------------------------
" Kẻ phiêu diêu vốn làm gì có tuổi
Dấu chân buồn năm tháng vẫn ngược xuôi ..."