Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

GÓC TỐI




     Sáng êm ả. Không khí trong quán cafe cũng êm ả. Câu chuyện của nàng và gã cũng êm ả.
    Gã có vẻ khoan khoái và bình thản. Suốt từ lúc gặp nhau cho đến giờ, nàng chưa hề làm cho gã thấy khó chịu một điều gì. Nàng ăn nói nhẹ nhàng, mọi thao tác của nàng đều chu đáo. Đi với gã, nàng mặc đẹp, trang điểm nhẹ nhưng không sơ sài. Vài người đàn ông ngồi ở các bàn bên cạnh cứ đưa mắt nhìn nàng. Gã là trai xứ lạ, phần thì yên tâm nơi này chẳng ai biết mình, phần thì cũng tò mò bởi một cách ứng xử văn hóa rất khác với miền đất xuất thân của gã nên gã đang vui vẻ. Gã vui vì gã tin nàng. Gã tin rằng nếu nàng không chân tình, nàng sẽ chẳng có lí do gì để phải chu đáo, tận tình đến như vậy đối với một gã trai đến từ nơi xa xôi như gã. Rõ ràng là bốn năm qua, gã đã không nhầm. Nàng thật tuyệt!

* * *

     Điện thoại của nàng có tín hiệu cuộc gọi đến. Nàng rút ra và nhìn. Sau đó, nàng bấm nút và nghe. Nàng cũng không rời khỏi chỗ ngồi. Nghĩa là đối diện với nàng, phía bên kia chiếc bàn nhỏ, vẫn là gã. Gã đang im lặng để nàng nói chuyện. 
     Nàng không đứng lên, không đi ra chỗ khác để nghe máy không phải vì nàng không biết đến phép lịch sự, cũng không phải vì nàng lười, cũng không phải vì nàng thích khoe khoang. Mà chỉ đơn giản là vì nàng biết cho dù nàng có ngồi đây hay đi ra chỗ khác thì cũng sẽ gây nên sự nghi ngờ, sự khó chịu cho cả người đang ngồi trước mặt nàng, cho cả người đang ở đầu máy bên kia. Nếu nàng đi ra chỗ khác, sự nghi ngờ sẽ mơ hồ. Nếu nàng ngồi đây, sự nghi ngờ sẽ cụ thể hơn, có "minh chứng" đàng hoàng.
      - Chị đang nghe!
      - Chị đang làm gì đấy? Sao tối qua em gọi chị không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời?
      - À, chị đang đi chơi, cách nhà 40km. Đêm qua chị không có nhà.
      - Thế sao không nghe máy?
      - Thì bận đi chơi mà.
      - Chị đi với ai?
      - Một người đàn ông! - Nàng nói và đưa mắt nhìn gã. Mắt gã đang hướng lên trần nhà, nơi mái lá của lều cafe đang lấp loáng những tia nắng sớm.
     - Có không đó! Giờ chị đang ở đâu?
     - Trong quán cafe.
     - Còn người đàn ông ấy đâu?
     - Đây này, đang ngồi trước mặt chị.
     - Chị giỡn hoài. Em nhớ chị lắm!
     - Thật hả? Nhớ nhiều không?
     - Nhiều. Chị đi chơi mà không nghĩ đến em gì hết!
     - Có nghĩ chứ. Nhưng đi chơi thì vẫn cứ đi!
     - Chị nói vậy không sợ người đàn ông đang ngồi trước mặt chị nghe được hay sao?
     - Thì vẫn đang nghe đấy chứ! Chị nói gì người ta nghe được hết. Chỉ có em nói là người ta không nghe được thôi! - Nàng nói và khẽ mỉm cười, mắt vẫn nhìn chòng chọc vào gã trai trước mặt. Gã tránh ánh mắt nàng bằng cách xoay người ra phía hồ cá.

* * *

    Nàng cúp máy. Gã  nhấp một ngụm cafe. Im lặng một lát:
    - Ai thế chị? 
    - Một chàng trai, như em vậy. Chỉ có điều cậu ấy dân miền Nam. Còn em dân Bắc.
    - Chị quen lâu chưa?
    - Lâu nhưng không bằng em.
    - Người ấy nói là nhớ chị hả?
    - Ừ. Chị hỏi lại là nhớ nhiều không, cậu ấy nói là nhiều đó thôi.
    - Chị có quan hệ gì với người đó?
      Nàng bật cười:
    - Như em vậy thôi!
    - Chị...
      Nàng nói nhanh:
    - Chị đã nói rồi, em đừng thắc mắc. Vì em sẽ chẳng làm gì được cho chị đâu.
     Gã im bặt. Nàng dịu giọng:
    - Nói chuyện khác đi. Trưa nay ăn món gì nhỉ?

* * *

     Gã trai ngồi trước mặt nàng không vui. Gã ở máy bên kia cũng không vui. Nàng lại càng không vui. Đó không phải là cái để nàng có thể tự hào. Không biết gã có hiểu vì sao nàng nghe máy của người khác mà vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không cần giấu diếm không. Nếu hiểu, gã sẽ thấy được sự bất lực của gã cũng như bi kịch của nàng. Gã không đủ quyền hạn để khiến nàng sợ hoặc phải dối trá. Còn nàng...

* * *

     Nàng đưa mắt nhìn ra xa xăm...
     Cả hai gã trai, không ai có thể làm được điều gì cho nàng.
     Nàng cứ việc nghe máy của bất cứ ai mà không cần phải đứng lên đi đâu hoặc giấu diếm gì cả.
     Chỉ có gã trai là phải im lặng, mím chặt môi và đưa mắt nhìn lên trần nhà - như gã!