Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

TẢN MẠN NGÀY CUỐI TUẦN






                                          Em tung tăng đi trên
                                          Chàng không dám cạnh bên
                                          Sợ em chê thấp bé
                                          Chẳng cao to, không bền...
                                                                     20 - 12- 2014


      Mấy câu tự trào trên chẳng qua là đề ảnh cho tấm hình này:


         Sáng nay thứ Bảy, đúng ra là được nghỉ dạy nhưng mình phải cho lớp đến kiểm tra bù vì tuần đi tập huấn không làm bài được. Đề Văn bây giờ thường là đề mở nên giáo viên không phải chịu áp lực của việc phải canh chừng học trò lật tài liệu. Thế là đầu óc được dịp lang thang.
        Mình ra lan can tầng hai nhìn xuống sân trường vắng lặng. Chợt thấy cái xe của mình và xe của quyền Giám đốc để bên cạnh nhau. Xe mình mới mua, còn xe Giám đốc đã cổ lỗ sĩ. Nhưng xét về tài sản, của chìm của nổi, mình không bằng một góc móng tay của Giám đốc. Tình cờ xe Giám đốc lại để thấp hơn xe mình, thế là mình "tức hứng" viết bốn câu thơ trên. Nếu ai đó hỏi mình có dám đọc mấy câu đó cho Giám đốc nghe không thì mình xin thưa rằng mình còn nói gì nữa chứ bấy nhiêu ăn thua gì. Cái kẻ liều lĩnh như mình, trời không sợ đất không sợ thì còn biết sợ ai. Cái kẻ mà tiền tài không ham, danh vọng không hám thì chỉ còn biết sợ một thứ, đó là sợ mất đi những người mà mình yêu thương nhất. Thế thôi! 

* * *

       Tình cờ vào phòng học kia, đọc được mấy dòng này, vội chạy về lấy cái máy ảnh qua chụp. May mà hôm nay có mang máy ảnh theo:


      Đọc và buồn cười, nghĩa là vừa cười mà vừa buồn cho cái đám học trò. Tuy chỉ là một câu viết vui nhưng không phải là không chứa đựng tư tưởng. Chẳng ai tự nhiên viết cái gì mà vô tình cả, nhất là khi lại viết to tướng trên bảng lớp như vậy. Nhớ ngày xưa thời đi học, cũng hay viết lăng nhăng trên mặt bàn. Và cho dù không cố ý, đôi khi là rất lơ đãng, thế mà cứ "quen tay" viết tên người bạn trai thân trên "mức bình thường".

* * *

       Lại vẩn vơ nhìn xuống sân trường. Ngày cuối thu đầu đông u ám, cái lạnh se se nhưng cũng đủ để thấy lòng hơi man mác buồn. Chợt nhận ra một điều: sân trường mình sao nên thơ thế:



       Trường tuy không đồ sộ như trường cũ nhưng khuôn viên lại rộng hơn rất nhiều. Và nếu có kinh phí đầu tư để xây dựng lại thì chắc chắn sẽ đẹp hơn. Dù sao thì quãng cuối của đời cầm phấn, mình cũng sẽ gắn bó với ngôi trường này. Dự định 5 năm nữa sẽ xin về hưu sớm, như vậy, mình cũng sẽ đứng trên bục giảng chừng 5 mùa cây thay lá nữa thôi. Nhiều người hỏi: Xin về hưu sớm làm gì, ở nhà sẽ buồn lắm! Trời ơi, nghĩ về Thủy như vậy là sai rồi. Mình vốn là người năng động, xin nghỉ việc này để chuyển sang một việc khác, chứ có ai chơi không ở tuổi 50, khi mà sức khỏe còn chưa có dấu hiệu suy giảm nhiều. Chuyển công việc, thay đổi môi trường sống cũng là một cách để trải nghiệm, để thử thách bản thân và để hòa nhập với hoàn cảnh chứ gì nữa.

* * *

       Chợt phát hiện một điều hay hay:



       Cỏ mọc trên mái ngói kìa. Điều đó có nghĩa là mái ngói cũ kĩ này đã rất lâu không được ai dọn dẹp. Nhưng như thế có khi lại hay đấy. Bất cứ nơi nào cây cũng có thể sống được. Vậy, ở bất cứ nơi nào, mình cũng có thể tồn tại và vươn lên. Con đường đi có thể chông chênh và đầy gai góc, nhưng miễn sao đừng là đường cụt. Mà chẳng lẽ lại ngu si đến mức tự đưa mình vào đường cụt ư?
       Không đâu! Tất cả đối với mình đều là những con đường vô tận! 

6 nhận xét:

  1. HỤ HỌA CHO TẤM ẢNH XE

    "So sánh thường khập khễnh"
    Tuy thấp bé nhẹ cân
    Nhưng cùng em vào cuộc
    Anh dẻo dai bội phần!... He heee!...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hôm nay em hết đùa được rồi. Họ tộc em có một người thím vừa mất ở Hà Nội. Em không ra được vì đang bận thi học kì. Người thím có vai trò cực kì quan trọng trong họ tộc. Thím mất do ung thư, tuổi mới ngoài 50. Thật buồn quá anh ạ!

      Xóa
    2. Chia sẻ nỗi buồn cùng em nhé.
      Đọc bài này của em chị thấy em vừa ngang ngạnh mạnh mẽ lại vừa tinh tế mộng mơ đấy

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Rẽ về cái gì cơ? Về nghề nghiệp thì có thể, những điều khác vẫn y nguyên.

      Xóa
    2. Tại vì Thị bảo con đường vô tận mà

      Xóa