Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2015

NHỮNG BẤT NGỜ CÓ THỰC




        Đúng là cuộc sống luôn luôn có những điều bất ngờ thật kì lạ mà tôi cũng không thể lý giải. Cách đây 4 năm, khi mới tham gia thế giới Blog, một hôm, tôi tình cờ gọi nhầm vào một số máy. Đầu bên kia là tiếng một chàng trai nói tiếng Bắc. Khi biết mình nhầm, tôi xin lỗi rồi cúp máy. Nhưng chàng trai ấy gọi lại, nói là thích nghe cái tiếng Bắc lai lai của tôi và xin làm quen. Ừ thì cứ làm quen, có sao đâu. Cậu ấy nhỏ tuổi lắm, Tết này mới là 29, tức là khi đó cậu ấy mới 25. 
        Thì cũng lâu lâu gọi điện nói chuyện thôi, không có gì cả. Lúc ấy, Ku Din có chơi Blog. Nó đăng ảnh gia đình lên đó. Để cậu ấy biết mình là ai, tôi có cho cái địa chỉ ấy để biết mặt. Thế thôi, cũng chẳng có gì khác. Riêng cậu ấy, cậu ấy nói sẽ có dịp ghé Quảng Ngãi thăm tôi nên không cần phải gửi hình ảnh gì cả.
      Có một lần, cậu ấy gọi điện, nói một chuyện khiến tôi "bật ngửa cả người". Sau đó, tôi có đăng trên Blog của mình dòng tâm trạng. Dòng tâm trạng đó như sau:



           MÊNH MÔNG BỜ ẢO VỌNG

                                                                          
     Thắng gọi điện lúc trưa. Việc gọi điện thì không có gì lạ vì lâu nay Thắng vẫn làm vậy. Nhưng nội dung cuộc gọi thì quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi không thể không ghi lại, để rồi coi đó như một kỉ niệm lạ trong đời cũng hay.
     Tôi chưa bao giờ tin vào điều kì diệu trong cuộc sống. Hoặc điều đó nếu có thì cũng chỉ dành cho ai đó thôi chứ chẳng thể là cho tôi. Hay nói đúng hơn thì những chuyện thế này tôi gặp trong đời cũng nhiều rồi, và những bài học cay đắng về nó cũng đã nhiều rồi nên tôi cũng không có gì để tin tưởng hay mong chờ nữa. Chỉ có điều những người khác ít ra họ cũng đã nhìn thấy tôi hoặc cũng đã hiểu nhau ít nhiều qua quan hệ công việc. Họ có chút ít gì thích tôi thì cũng dễ hiểu. Còn đằng này, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Thắng, chưa biết một tí xíu gì về cậu con trai nhỏ hơn tôi đến 18 tuổi ấy. Chẳng hiểu nhầm lẫn thế nào mà số điện thoại của tôi lại lọt vào tay Thắng dẫn đến một sự hiểu lầm và một cuộc làm quen thật tình cờ. Với tôi thì không sao. Cậu ấy ở tận đâu đâu ấy. Cậu ấy chỉ gần tôi nhất ở cái giọng nói quá quen thuộc của một thời ấu thơ mà tôi luôn hoài niệm. Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều vì tất cả đối với tôi chỉ là những con sóng lênh đênh nơi đại dương xanh thẳm kia thôi.
     Tôi chỉ hơi ngạc nhiên. Cậu ấy tìm thấy điều gì ở một người đàn bà đã ngoài 40 tuổi, ngồi bên cạnh cậu con trai tới 20 tuổi trên một Blog? Mỗi lần nói chuyện với cậu ấy, tôi chỉ luôn đùa vui và thậm chí còn chỉ dẫn cho cậu ấy như một bà chị thực sự nữa chứ. Tôi cũng nghĩ là cậu ấy đang đùa, nhưng sao lại đùa với tôi nhỉ?
     Không biết Thắng có hiểu rằng nói như vậy là tổn thương tôi không, cho dù tôi cứ cho đó là chuyện bông phèng lúc rỗi việc đi. Cậu ấy chỉ mới 25 tuổi. Trước mặt cậu ấy là cả một khoảng trời rộng mở. Cậu ấy có cả không gian, thời gian, sức khỏe, sự năng động và nhiệt tình của tuổi trẻ, kể cả sự bồng bột đáng yêu nữa. Còn tôi, tôi có gì? Tôi như người đã leo lên đến đỉnh núi và đang trên đường tuột dốc. Nửa muốn từ từ để còn ngắm cảnh, nửa muốn tuột cho mau kẻo không kịp về tới đích khi sức lực đã tàn. Tôi còn hi vọng gì đâu vào tương lai, vào hạnh phúc khi số phận đã đưa đẩy tôi đến hoàn cảnh bây giờ. Trong điện thoại, tôi vẫn cười lanh lảnh, tiếng cười của một người vô tâm và có vẻ hời hợt, coi mọi cái như một trò đùa. Nhưng chắc Thắng không hiểu được rằng tôi đã cố tạo ra không khí ấy để Thắng tự nhiên bộc lộ cảm xúc và không phải e ngại lời nói của mình. Ừ thì cậu ấy cứ đùa đi. Tôi với cậu ấy là "chân trời góc bể". Đến hết cuộc đời này, chắc gì cậu ấy đã có dịp gặp tôi để diện kiến người phụ nữ mà cậu ấy đã từng nhìn thấy trên mạng. Vậy thì cứ vui đi để mà sống. Dù sao thì cậu ấy cũng là một chàng trai khá đặc biệt trong suy nghĩ của tôi. Tôi hi vọng rằng câu chuyện về cậu ấy sẽ còn tiếp tục trên những trang Blog này, khi mà những câu chuyện của tôi và cậu ấy qua điện thoại vẫn chưa kết thúc. Theo tháng năm, biết đâu sẽ có những điều kì diệu cho dù đó có là mênh mông bờ ảo vọng.
                                                                                                           12 – 4 – 2011

* * *

       Rồi thời gian trôi, cũng chỉ lâu lâu gọi điện nói chuyện cho vui thôi. Một lần, đột nhiên mẹ Thắng gọi vào số máy tôi và hỏi tôi là ai. Tôi ngớ người ra. Thì tôi là một trong những người quen biết của cậu ấy trên cuộc đời này, thế thôi mà. Cậu ấy là ai tôi cũng không biết nữa.
      Thế rồi đột nhiên sau cuộc gọi ấy của mẹ, cậu ấy mất tích hẳn, không một tin tức. Thì cũng bình thường thôi. Đâu có ai phải buộc một người phải nhớ đến mình mãi mãi. Trên Blog cũng vậy, cũng có những bạn trước đây vẫn liên lạc với tôi vẫn điện thoại thường xuyên đấy chứ. Nhưng rồi sau đó cứ thưa dần rồi mất hẳn, khi không còn chuyện gì để mà hỏi han nữa. Còn muốn biết cuộc sống của nhau thế nào, cứ lên Blog mà đọc. Đọc chữ cũng như đã thấy người mà.

* * *

       Nhưng đột nhiên cách đây mấy ngày, Thắng gọi điện: "Chị còn nhớ em không? Chàng trai Ninh Bình ngày nào ấy!". À, làm sao tôi quên được, nhất là một giọng nói Bắc chuẩn rất hay, nó luôn gợi cho tôi nhớ về miền đất mà tôi đã sinh ra, cho dù cậu ấy không chính là dân Thủ đô.
      Thắng nói là đang theo công trình ở Quảng Ngãi. Tôi biết, nghề nghiệp của Thắng cũng giống Ku Lu con trai tôi sau này. Cái nghề mà Phương - giáo viên trường tôi -  hay chọc mỗi khi hỏi về Ku Lu: "Cái thằng "Cầu xây xong đã lâu không thấy người về đưa dâu" của chị đã về chưa". Đây là cơ hội hiếm hoi để tôi có thể tận mắt nhìn thấy chàng trai vẫn hay gọi điện cho mình năm nào. Tôi cũng tò mò chứ. 
      Tối thứ 5 tuần sau tôi sẽ đi diễn văn nghệ ở thành phố Quảng Ngãi. Sau đó, tôi không về cùng Đoàn mà sẽ ở lại luôn gặp cậu ấy. Kế hoạch là vậy.
      Nhưng hồi tối, cậu ấy gọi điện và nói: "Hay là để em vào nhà chị cho biết nhà luôn. Gặp chị như vậy, em sợ nếu có gì đó đi quá...! Chị có trách em không!". Tôi bỗng chột dạ: đi quá là sao? Cậu ấy là nhóc con, tôi là bà già mà có gì "quá" mới được chứ? Nhưng tôi hiểu, cách đây hơn 3 năm, cậu ấy đã có nói một điều. Điều đó đã khiến tôi phải viết "Mênh mông bờ ảo vọng" trên.


* * *

     
      Xong tôi lại bật cười. Tôi chẳng có gì để sợ cả. Từng ấy tuổi đầu, độc thân bao nhiêu năm, tôi lại chẳng biết sẽ phải xử sự như thế nào hay sao? Với tôi, không có gì được gọi là "tai nạn" cả. 
      Vả lại, cậu ấy không biết rằng dẫu cậu ấy có vào đây hoặc tôi có ra ngoài đó đi chăng nữa thì không gian nào cũng chỉ có một mình tôi và cậu ấy mà thôi! 




19 nhận xét:

  1. Hehehehe ...Sis đẹp gái ơi chuyện rất hay ...Tom rất thích ...Tiếp tục viết thêm nha Sis ...
    Cám ơn Sis đẹp gái thật nhiều nè ...Weekend vui vẻ nha Sis ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sao cậu lại gọi tôi như thế nhỉ? Gọi là "Đẹp lão" đi!

      Xóa
  2. Hehehehe ...Sis đẹp gái ơi làm sao mà Tom dám gọi là "Đẹp lão " được chứ ...
    Tom nhìn hình của Sis không thấy dấu chân chim ...Vậy là chưa có lão đâu ha ...
    Sis đẹp gái nè mới có 47 tuổi thôi chưa có lão đâu nha ...Nhìn hình thấy đẹp lắm ...
    Không hiểu sao lại muốn lão trước tuổi vậy Sis đẹp gái ?...Ước gì khi Tom 47 tuổi và được "Đẹp lão" như Sis là vui lắm rồi ....Hehehehe ....Chúc Sis được một ngày vui vẻ bên gia đình nghen ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu lâu cậu mới để lại lời nhắn. Nhưng hình như cậu đọc không sót bài nào thì phải. Thế nên cậu mới biết tôi 47 tuổi chứ! Chúc cậu tối thứ Bảy thật vui nhé!

      Xóa
  3. Trả lời
    1. Cũng bình thường thôi. Tối thứ 6 tuần sau, Thị sẽ gặp cậu ấy. Thị sẽ đăng ảnh lên cho mọi người biết mặt luôn. Không có gì bí mật cả. Đi đâu thì cũng là người Việt Nam thôi mà!

      Xóa
    2. Y đang chờ xem kết cục....

      Xóa
    3. Chắc gì Thị đã viết hết sự thật mà Y chờ. Y tưởng Thị thật thà lắm à? Thị chỉ viết những gì không ảnh hưởng đến Thị và đến người được nói đến mà thôi. Chỉ có ai Thị ghét thì Thị mới viết toạc móng heo ra.

      Xóa
  4. Ct đang chờ tập tiếp theo, hứa hẹn rất chi là li kì, hấp dẫn...
    (Hỏi chị một chút: đại ca Di có chuyện gì buồn mà ẩn cả hai cái blogspot một văn một thơ. Thật tâm trạng mỗi khi một bạn nào đó đột nhiên mất tích như vậy)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị cũng không rõ Đại ca Di có chuyện gì. Chị cũng có vào được đâu. Hình như cáp nối rồi nên cái Blog của chị chạy mau hơn thì phải. Chị ít có thời gian nên mỗi khi vào Blog của Đai ca Di, chị sẽ đọc một loạt bài luôn. Nhưng Đại ca biến đâu mất rồi!

      Xóa
  5. Bài viết hay, cố gắng tiếp tục như mọi người mong. Chúc Thủy vui khỏe và không cô đơn.

    Trả lờiXóa
  6. Hoàng Giang thích tiêu đề Mênh mông bờ ảo vọng, cứ ảo để mà thỏa sức tưởng tượng để hồn đi hoang cho quên đi cái thực không vui, mình thích bài viết của bạn nhẹ nhàng giữa ảo và thực.

    Trả lờiXóa
  7. Rất nhiều lý do để hôm nay chị Song Thu mới sang thăm em (nào là ngã đau, huyết áp rồi bận đám cưới cô cháu gái gọi bằng bác dâu, mạng chậm, mấy lần ghé vào mà không mở được...)
    Đọc bài này chị cũng hồi hộp đợi chờ em viết tiếp đây

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Địa chỉ 'thutuan' của bác đã bị virus đổi đường dẫn đến một trang lạ hoắc. Ct phải dùng thang mới leo tường vào nhà bác được, hiiii.

      Xóa
    2. Em thì buồn tình vì cái Blog chậm nên không muốn đi đâu cả chị ạ!

      Xóa
  8. Anh sang thăm em. Mong "Những bất ngờ có thực" của em với chàng trai nọ trong buổi gặp gỡ sắp tới sẽ tốt đẹp với nhiều niềm vui nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ôi, em thì gặp nhiều chàng trai lắm, không hơi nào nghĩ ngợi anh ạ! Gặp rồi xa- như một quy luật thôi.

      Xóa